admin
3 năm trước
YÊU MỘT NGƯỜI ĐÃ CÓ GIA ĐÌNH
YÊU MỘT NGƯỜI ĐÃ CÓ GIA ĐÌNH
Tôi 25 tuổi, và anh là người đàn ông thứ hai trong cuộc đời tôi.
Tôi học ở một trường đại học lớn, có thành tích tốt nên sớm được đi du học ở châu Âu. Trở về Việt Nam làm việc, tôi quen anh trong một lần đi công tác.
Người ta nói, tình yêu thực sự kì lạ, mà quả thật nó quá kì lạ.
Vào một ngày trời rất đẹp, tại một đất nước không có gì lãng mạn, tôi đón anh khi anh đi từ sân bay về, mỉm cười với anh, rồi phát hiện ra mình đã rung động từ giây phút đó. Anh trẻ hơn rất nhiều so với tuổi thực của mình, anh có vẻ khó tính, nói chuyện cũng không mấy thú vị, anh không cao, cũng không phải mẫu nam thần, nhưng tôi vẫn yêu anh.
Tôi không phải kiểu người hay tò mò về gia đình người khác, tuyệt nhiên, tôi không hỏi anh về gia đình của anh, cho tới khi tôi ngủ với anh.
Chúng tôi bên nhau sau một lần tôi quá chén, anh đưa tôi về, anh là người đàn ông đầu tiên đã cùng tôi làm chuyện ấy, thực sự những cảm xúc của lần đó, tôi không thể nào quên được.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, anh nói "Anh sợ lắm, anh sợ về nhà thấy đơn li dị đặt trên bàn"... Tôi lặng người, và hiểu rằng, mình đích thị đã trở thành kẻ đốn mạt xấu xa.
Tôi đã từng rất khinh rẻ những kẻ thứ ba, cho rằng đó là một "thứ" người không còn nhân cách. Mà không biết rằng, rồi có một ngày, tôi cũng không còn nhân cách để phán xét người khác. Tôi vẫn lặng lẽ đi bên đời anh, nhìn anh hạnh phúc với gia đình của mình. Tôi nhớ anh đến điên dại, lúc nào cũng khao khát được gặp anh, được nhìn thấy anh. Rồi sau mỗi lần được gặp anh, chóng vánh, tôi lại tự sỉ vả bản thân mình đúng là một kẻ chẳng ra gì.
Dạo gần đây tôi hay bị mất ngủ, tôi cứ nghĩ rằng tình yêu là một thứ gì đó, nếu có đến với tôi lần nữa, sẽ thực sự xinh đẹp và đáng yêu, vì tôi chưa bao giờ ngờ được, tới một ngày, tôi lại yêu anh.
Anh hay hỏi tôi:
- Vì sao em lại yêu đàn ông đã có vợ?
Tôi trả lời:
- Em chưa bao giờ nghĩ em sẽ yêu đàn ông đã có vợ, em cũng chẳng bao giờ nghĩ mình thích đàn ông đã có vợ.
Là em yêu anh thôi.
Anh hay bảo tôi:
- Em xứng đáng với nhiều người hơn anh, Em đẹp, em giỏi giang, em hiền lành ngoan ngoãn như thế. Anh không muốn em khổ, không muốn em thiệt thòi.
Thế mà tôi vẫn nghĩ rằng, mình không thiệt thòi, chỉ cần được ở bên cạnh anh, bằng giá nào, tôi cũng chịu.
Có những ngày tôi đợi anh 4 tiếng, chỉ để nhìn thấy anh 30 phút rồi về, có những chiều mưa tầm tã, tôi vẫn lội mưa để được nhìn thấy anh.
Tôi không biết, là tôi đang yêu, dùng tất cả những gì tuổi trẻ còn giữ lại, để yêu anh, hay tôi đang điên, bằng tất cả những nghĩ suy ấu trĩ tôi đang có.
Tôi chưa bao giờ mong anh sẽ đến bên tôi, vì thực sự, anh sẽ không bao giờ bỏ mái ấm để đến bên tôi. Tôi cũng chưa bao giờ hy vọng, anh sẽ yêu tôi như anh vẫn thường nói, vì tôi hiểu, anh bên tôi, có thể chỉ vì yêu một phần. Tôi chưa bao giờ nghĩ, tôi sẽ yêu ai khác ngoài anh, tôi cũng chưa bao giờ tưởng tượng được, nếu một ngày anh rời bỏ tôi, tôi sẽ lại đau đớn thế nào.
Tôi đang rất chênh vênh!"