Ảnh bìa của undefined
ảnh đại diện của undefined
c/Noitamsu
Ẩn
10 tháng trước
Sai lầm cuộc đời khi uống thuốc và cà phê giảm cân
Hình mô tả cho bài confession
Mình xin được gửi câu chuyện này cũng như là 1 bài học đắt giá đầu tiên cho cuộc đời của mình. Và hi vọng các bạn đừng sai lầm giống mình. Có lẽ chuyện sai lầm nhất trong cuộc đời của tôi đó chính là tin vào thuốc , cà phê... liên quan đến giảm cân. Vì thuốc / cà phê giảm cân mà khiến tôi bế tắc suốt gần 4 năm qua, và đến hiện tại tôi vẫn chưa có lối thoát cho bản thân mình, vẫn rất tuyệt vọng và hối hận vì những gì đã gây ra. Tôi vốn dĩ từ nhỏ là 1 cô gái có lòng nhân ái, hiền lành, sống tốt và 1 phần là vì tôi đã rèn luyện điều đó rất nhiều. Ngoài ra tôi cũng cố gắng trong việc học và làm việc cũng như nhan sắc cũng được. Và điều tôi hướng tới là 1 cuộc sống hoàn hảo không được phép mắc sai lầm và tôi đã dành rất nhiều tâm huyết cho nó, nhưng chỉ vì 1 điều này đã khiến tôi rất thất vọng về bản thân tôi . có 1 khoảng thời gian vì lỡ lên 1 tí cân và tôi là người khá quan trọng vẻ bề ngoài của tôi, nên đã tìm 7749 cách giảm cân. Trong đó có cà phê giảm cân IDOL SLIM. Và những ngày đầu tiên uống thì chả có chuyện gì xãy ra, nhưng sau này thì khác. Mọi thứ đã thay đổi cuộc đời của tôi. Từ 1 người bình thường không mắc chứng gì liên quan đến tâm thần ( thần kinh): não. Thì lúc đó (gần 4 năm trước) không nhớ rõ . Thì tôi đã trở bệnh kinh khủng đến nó . Tôi quậy phá và dường như không kiểm soát được, trong khi tôi là 1 người rất quan trọng cách ứng xử có tốt hay không. Chưa kể lúc đó tim tôi dường như ngừng đập, thở dường như khó khăn có lúc tắt, đau đầu liên tục. Nhưng chưa là gì vì điều khiến tôi ám ảnh nhất đến tận bây giờ vẫn là bị hoang tưởng trầm trọng. Đặc biệt vì điều đó làm cho tôi mất đi tin tưởng vào bản thân tôi. Và thường xuyên tin vào lời người khác nói trong khi tôi là người sống khá độc lập, tin tưởng vào bản thân. Và bị rụt rè, mất tự tin. Nhưng tôi vẫn không buồn ( từ lúc bệnh tới giờ tôi chưa buồn 1 giây nào cả), chỉ là thấy 1 điều sai lầm đó không xứng với tôi vì tôi khá kĩ trong việc thiết lập cuộc sống của mình. Và điều đặc biệt là chuyện quậy phá tung hoành đó đã diễn ra khoảng 1 năm 1 lần . Và cứ 4 năm đó là 4 lần. Tuy không tới nỗi vết thương đối phương trầm trọng như gãy tay hay nhập viện,... nhưng điều đó khiến tôi rất xấu hổ. Dần về sau tôi bắt đầu cắt đứt mọi liên lạc với mọi người xung quanh, có 1 năm tôi không gặp ai cả , chỉ ở nhà và làm việc và sửa lỗi lầm, những người tôi quen thì tôi làm như không quen và cố tình không biết họ. Có năm thì sợ mọi người biết chuyện của tôi nên đã gặp 1-2 người chỉ để làm bức bình phong rằng tôi ổn. Có người sẽ nghĩ chuyện của tôi không tới nỗi khiến tôi phải day dứt đến như vậy. Nhưng vì bản thân rất sĩ diện nên tôi không thể không như vậy được. Giờ thì tôi đã hết hoang tưởng cũng như hết bị liên quan đến thần kinh / não cũng như không còn quậy phá vì không kiểm soát được. Dạo Gần đây mọi việc đã ổn . Nhưng bản thân tôi vẫn còn bị khó thở , đau tim và đau đầu. Thực chất ra không phải bị bệnh liên quan đến thần kinh/ não mà là giống như bị nghiện: uống vào thì thèm, lên cơn thèm thuốc nếu không có thì sẽ day dứt, hoang tưởng. Uống vào thì sẽ cảm thấy “khỏe”. Và đến tận giờ tôi vẫn chưa tìm ra lối thoát cho bản thân và rất day dứt, cảm thấy có lỗi vì những gì đã gây ra, ngoài ra là rất rất xấu hổ vì đã làm vậy. Bây giờ tôi không còn mặt mũi nào để tự tin hay tin vào bản thân cũng như đối diện với mọi người. Nếu là các bạn, các bạn sẽ làm như thế nào nếu gặp phải trường hợp như tôi? Cảm ơn ạ