Ảnh bìa của undefined
ảnh đại diện của undefined
c/ktxdhqgconfessions
admin
5 năm trước
#KTX_CFS7325 ---------- 3/13/2018 3:40:23 "Tôi đang bị trầm cảm à? Bây giờ đang là 03:09
Hình mô tả cho bài confession
#KTX_CFS7325 ---------- 3/13/2018 3:40:23 "Tôi đang bị <a href="https://confession.vn/13675-an-ong-mom-rong-thi-sang-an-ba-mom-rong-tan-hoang-cua-nha-nua-ch/" title="trầm cảm" alt="trầm cảm">trầm cảm</a> à? Bây giờ đang là 03:09 lúc tôi đang viết cfs này, à thì tôi không biết động lực nào để mà tôi hành văn ngay cái giờ mà mọi người đang chìm sâu trong giấc ngủ. Không biết tại sao tôi không thể nói với ai là mình đang đau buồn, mình đang thất vọng, đang đau lòng trong cái lớp vỏ bọc bên ngoài <a href="https://confession.vn/sinh-oi-a-_______________-vangxamcomic/" title="lúc" alt="lúc">lúc</a> nào cũng tươi tắn và cỡi mở. Cuộc sống của một thằng con trai vừa bước sang tuổi 19 như tôi thật khó khăn vậy à? À thì ngày xưa ba mẹ tôi chung sống với nhau trong sự cấm cản của gia đình và sai về mặt pháp lí. Tôi và chị được sinh ra trong một gia đình tuy đủ mà rách và sống trong một môi trường xã hội khắc nghiệt do bản chất của nông dân xưa còn ăn sâu vào tiềm thức người nhà tôi. Lớn lên chị tôi phảo ngừng <a href="https://confession.vn/10195-ngay-mai-anh-ay-am-hoi-anhnguoi-ma-toi-a-yeu-hon-bat-cu-thu-gi-nam-ay-toi-hoc-lop-10-vi-nho-ba/" title="học" alt="học">học</a>, lên tỉnh mưu sinh và phụ giúp gia đình, tôi vẫn tiếp tục với cuộc sống đó. Rồi bắt đầu gia đình khá hơn tí thì tôi phát hiện mình bị bệnh bẩm sinh tới tuổi biểu hiện, tôi bắt đầu mặt cảm với thế giới xung quanh, ngại tiếp xúc cơ thể, ngại thể thao và căn bệnh kiềm hãm khả năng phát triển chiều ngang cơ thể. Và rồi thì cũng đâu có tiền chữa trị, thôi cũng sống với nó vậy!! Trời sinh ra đã vậy mà. Và rồi người thân cũng dần bỏ mình mà đi xa, để lại bao nhiều gánh nặng cho đứa con trai chưa trưởng thành làm trụ cột cho gia đình. Dạo gần đây lên được ĐH, xưa cũng dốc sức nhưng vẫn trược đi ngành ước mơ, lạc lối vào chỗ mà chỉ có đi thẳng và không thể quay đầu được. Nhưng sau đó mình vẫn vui vì được một cô dạy ở Nhân Văn bảo là ""học để sống chung với mọi người"". Lên ĐH gặp vạn loại người, cơ duyên quen được vài người, làm những chuyện chưa bao giờ mình muốn làm và dám làm, rồi cũng xem họ như một phần cuộc đời. Nhưng thật sự cuộc đời như ko tưởng, có vài người bắt đầu xem thường mình lúc mình gặp khó khăn, họ bảo kể họ nghe để họ cười nhạo và tìm hiểu về mặt xấu của mình. Chưa đầy 2 kì học ĐH mà xảy ra biết bao là chuyện, toàn là ngớ ngẩn, chuyện này kết thúc nối chuyện khác. Nó dập đến nỗi mình tự hỏi sao bao cú sốc đó sao mày vẫn còn dám thở hay vậy? Ngay cả chuyện học tập cũng lận đận, chả đâu vào đâu, tuy biết cuộc sống đã luôn ko công bằng nhưng sao chênh lệch dữ vậy? Ngay cả chuyện từ chối cũng làm không xong, họ yêu cầu gì cũng làm, cũng chấp nhận, và rồi ai cũng đùn đẩy qua mình. Chuyện cá nhân lúc nào cũng đỗ bễ, mất tài sản, mất công việc, mất đủ thứ... mọi thứ dường như quá nhỏ nhưng nó xảy ra hàng ngày như vậy thì quá là bất bình thường. Rồi hôm nọ uống say mình lại bộc lộ một bản chất mình nghĩ sẽ giấc nó mãi mãi và giữ đến vào hòm. Người đó đã nhận ra mà kình thì lại giả ngu tránh né. Thật sự thì cũng có nghĩ thoáng qua ý muốn tự tử nhưng hứa sẽ không làm đâu. Nhưng có suy nghĩ như vậy thì chắc chắc có gì đó không ổn rồi. Cuộc sống thật khó khăn mà!!!! Tôi thích trốn tránh và cái chết là sự trốn tránh" ---------- #Nắng