Ảnh bìa của undefined
ảnh đại diện của undefined
c/gay18cfs
admin
5 năm trước
#G29008 Gửi cho chàng trai tôi thương. Tôi biết giờ đây anh có nỗi sợ
Hình mô tả cho bài confession
#G29008 Gửi cho chàng trai tôi thương. Tôi biết giờ đây anh có nỗi sợ hãi vô hạn, sợ chớp nhoáng - dễ đến và dễ đi. Tôi hiểu cái cảm giác ấy, bởi vì tôi đã trải qua nó như một giai đoạn bắt buộc của cuộc đời mình. Tôi không oán trách hay bất cứ việc gì mà nỗi buồn sẽ đến với tôi trong giai đoạn đó lẫn cả <a href="https://confession.vn/nen-nhu-nao/" title="bây giờ" alt="bây giờ">bây giờ</a> chứng kiến lời phũ phàng của người đời nói với mình ra sao. Anh - mặc dù tôi và anh quen nhau trên lovebus, nhưng chỉ chát chít với nhau vài câu do lỗi tại tôi lỡ ghi không đúng - mà lúc đó tôi thì đang bận nên rất vội vàng. Gây ra sự hiểu lầm tai hạn vô cùng. Và cũng lúc đó tôi, anh không nhắn cho nhau, đồng thời đó cũng là lúc tôi bức rức; đáng lẽ chúng ta là người xa lạ, anh có hiểu hay không thì không quan trọng, ấy thế, tôi luôn luôn mang nặng trĩu trong lòng mấy tháng sau về điều mình nói ra mà không thể lấy lại được Tôi đã dùng nick thật của mình để kết bạn với anh, anh cũng biết là chính tôi vì để avatar cũng giống nick clone kia. Nhưng cả hai vẫn im lặng, tới khi tôi chia sẻ link một nhà văn cô Tư mà cả hai vô cùng yêu thích thì mới bắt đầu nói chuyện lại. Tuy chỉ vỏn vẹn có một ngày nhưng tôi cảm thấy hạnh phúc vì biết được về anh và yêu mến anh cũng kể từ đó, nhưng thú thực anh khá xấu, khó tính và khó ở, nhưng không biết vì sao tôi lại có thể dễ dàng chấp nhận anh hơn những con người khác - mà tất cả họ điều ẩn chứa một bóng tối khó dò, tôi thì sợ người kiểu vậy. Anh nói đúng, mọi thứ dễ đến và dễ đi, tôi cũng sợ điều đó nhưng tôi không thể kiềm chế nổi bản thân khi mà sự tuyệt vọng, nỗi đau đớn trong lúc này như một quả bom hẹn giờ sẽ nổ tung bất cứ lúc nào. Trò chuyện với anh là lúc tôi hoãn được cơn tuyệt vọng lúc đó, và tôi nhận ra anh là con người tôi luôn khát khao để tìm nương tựa. Thật sến khi nói ra điều ấy, nhưng tôi biết làm sao khi chúng ta quá ít biết về nhau và khoảng cách địa lý quá xa xôi mà ngăn trở nhau, ai cũng nói chỉ vì tình yêu thì khoảng cách xa xôi thì sẽ không ngần ngại. Nhưng ai cũng ngần ngại và e dè nó. Bởi chúng ta không đủ niềm tin vào nhau, ngoại trừ tôi. Mỗi tình cũ là mỗi tình xa 5 năm, còn chịu không nổi thì sao có thể đủ niềm tin để chúng ta yêu nhau? Mà tôi vẫn tin tưởng, thật điên rồ làm sao. Tôi tự hỏi rằng, phải chăng chúng ta không đủ tin nhau trong thế giới mà đầy rẫy những điều thị phi lẫn người kia như một cả con dao hai lưỡi có thể vừa mọc sừng vừa đâm sau lưng ta? Ấy vậy, tôi thì sống trong môi trường của gia đình Công Giáo, bị ảnh hưởng về hôn nhân rành buộc nhau rất chặt chẽ, đồng thời họ cũng kỳ thị đồng tính rất cao, bản thân tôi ý thức được được điều gì. Về quan điểm tình yêu đồng giới, tôi thừa hưởng quan niệm về trong hôn nhân dị tính. Tôi nhận ra, mọi thứ đã đi quá xa, và chúng ta thì bắt đầu rơi vào thời kỳ sợ hãi lẫn nhau. Anh sợ tôi sẽ như bao nhiêu người khác, là đến rồi lại đi. Nhưng anh ơi! Tôi nhận ra trong ánh mắt của anh, khi chúng ta video call với nhau, rằng trong con mắt của anh luôn ẩn chứa chân tình, tôi lại trông thấy những gì mà ở người khác không có, mà anh thì lại có, tôi biết rằng mình có nói sao đi nữa thì cũng trở thành lời nói suông, tôi chẳng thể biết phải làm sao ngoại trừ để thời gian trả lời cho câu nói này, với tình cảm còn <a href="https://confession.vn/10793bi-nguoi-yeu-hieu-lam-thanh-ua-cuong-cha-la-the-nay-nguoi-yeu-em-hoc-bk-em-la-moi-tinh-au-cua-c/" title="hay đã" alt="hay đã">hay đã</a> mất cũng theo thời gian, rồi lúc nào đó chúng ta sẽ hiểu nhau. Nhưng tôi sợ rằng ngày nào đó, giữa khoảng cách xa xôi, một trong hai người sẽ phôi phai như tình cảm nặng nồng 5 năm của tôi cuối cùng thì chỉ còn lại tôi. Tôi nhận ra mọi thứ với anh không đơn giản chỉ dừng lại ở con chữ anh đã gửi cho tôi. Tôi bỗng rùng mình nhận ra khoảng khắc tối tăm của năm xưa - khi những cơn mây đen bao trùm tất cả bầu trời giữa lúc tôi đang đứng trên sân thượng, tôi muốn tự tử khi mọi thứ đã quá tuyệt vọng, nhưng tôi không đủ cam đảm để làm điều ấy vì mình quá hèn nhát. Và ngày trước khi nhắn tin cho anh là khoảng khắc ấy lại đến bất chợp đến với tôi lần nữa. Không sao cả với mớ hỗn độn của cuộc sống, tôi chỉ muốn nói với anh rằng nếu có một điều ước, tôi chỉ ước anh mở rộng <a href="https://confession.vn/9668-the-la-thang-ban-cung-phong-co-gau-_-minh-voi-no-eu-la-k56-ngay-truoc-cung-o-ki-tuc-xa-nhung-gi/" title="tình cảm" alt="tình cảm">tình cảm</a> và đủ niềm tin với tôi. Ảnh của anh lại là hình nền điện thoại của tôi, dù tôi biết rằng giữa chúng ta sẽ chẳng tới đâu. Nhưng tôi vẫn hi vọng, và hi vọng rằng chúng mình có một cái kết hậu. ----------------------------------------------- Một tình yêu đẹp thì phải có sự chân thành từ hai phía, nếu một bên đã lỡ nhịp thì hà cứ chi phải níu kéo một cái kết biết trước nó sẽ không có hậu. Chung quy là do chính bản thân muốn hay không mà thôi. #Jack