Ảnh bìa của undefined
ảnh đại diện của undefined
c/gay18cfs
admin
5 năm trước
#G28802 """Hồi đó mà biết vậy mày đẻ thêm thằng con trai nữa đi Trang""
Hình mô tả cho bài confession
#G28802 """Hồi đó mà biết vậy mày đẻ thêm thằng con trai nữa đi Trang"" ""Em nói rồi 30 tuổi mà nó chưa cưới vợ em từ nó luôn"" ""Tao ra đường ghét mấy thằng bê đê bao nhiêu là về nhà lại ghét mày bấy nhiêu, đúng là ghét của nào trời trao của đó, tao nói rồi đó, mai mốt mày mà như vậy thì đi khỏi nhà này luôn đi"" Mình đang thực sự rất áp lực, rất áp lực các bạn. Bên ngoài mình cố điềm tĩnh đối mặt, nhưng bên trong là những cảm xúc kiềm nén và không thể bật khóc thành tiếng, cả cảm giác hụt hẫng vì nhưng lời nói còn hơn dao búa đó.Giá như mình không như vậy, giá như mình không phải là mình! Mình năm nay 22 tuổi,đang học năm cuối ngành CNTT tại một trường ĐH ở TPHCM, cũng sắp ra trường và vẫn đang loay hoay giữa dòng đời ngược xuôi để tìm một công việc và thu nhập ổn định. Có thể nói đây là giai đoạn kinh khủng nhất trong cuộc đời mình vì phải chịu áp lực từ rất nhiều phía. Mình đi làm không lương cho 1 công ty để lấy kinh nghiệm, do công việc không lương nên mình phải đi dạy kèm 2,3 bạn học sinh để kiếm tiền trang trải cuộc sống, lịch làm việc gần như kín mít cả tuần. Mỗi ngày về đến nhà là mệt nhừ cả người, đặt lưng chỉ muốn thiếp đi. Nhưng đâu đó trong giấc mơ mình lại có những mối lo âu về tiền bạc, công việc và ngày mai sẽ đi về đâu, mình mông lung lắm. Mình là người chậm chạp và khờ, thêm cái ngoại hình xấu xí nữa nên thường bị ghét từ ngay cái nhìn đầu tiên, nếu ai chịu khó tiếp xúc lâu thì mới hiểu và thân thiết với mình. Có mấy lúc mình thấy rõ thái độ hắt hủi của người khác, đơn giản mình là gay. Sẽ có những bạn hiểu cảm giác này, cảm giác chân <a href="https://confession.vn/chinh-la-bo/" title="tay" alt="tay">tay</a> hoặc lời nói cứ làm theo những thứ <a href="https://confession.vn/12366-ngay-o-em-va-anh-la-hai-ca-the-xa-la-trong-cuoc-song-nay-vay-ma-duyen-co-sao-chung-ta-lai-gap/" title="mà mình" alt="mà mình">mà mình</a> không muốn. Mấy năm trước, ai tiếp xúc đều nghi ngay mình là gay và thái độ coi thường rõ rệt, thời đi học cấp 3 hay những năm đầu đại học mình liên tục chịu những lời xì xào từ bạn bè, gia đình, dòng họ. Có mấy khi mình muốn tự kết thúc những tháng ngày đau khổ đó nhưng có lẽ mình quá nhát gan nên cần kề cái chết lại quay đầu lại. Giờ đây, sau bao sóng gió cuộc đời, sau bao năm lăn lộn nơi xứ người. Mình trở nên điềm tĩnh và cứng rắn hơn, ít nói và hành động như trước nữa. Con người <a href="https://confession.vn/13416-cac-chi-hieu-cam-giac-lun-a-bi-vo-beo-chua-a-lun-roi-thi-phai-an/" title="ngày xưa" alt="ngày xưa">ngày xưa</a> của mình cũng từ đó chết đi, nhưng những lời đàm tiếu vẫn cứ bám theo mình như một lời nguyền của cuộc đời đáng ghét này. Mình quen và yêu một bạn thụ rất dễ thương ở tận ngoài Hà Nội, bạn ấy đúng kiểu người mà mình thích, rất thông minh và biết lắng nghe chia sẻ với người khác. Điều làm mình yêu bạn ấy nhất là bạn ấy là kiểu người sống vì cộng đồng, đặc biệt là mang nghệ thuật đến cho trẻ em nghèo. Mình còn mê tít cả tiếng piano tí tách sâu lắng của bạn ấy. Hằng đêm, sau những lúc chạy đảo điên trong cái thành phố thênh thang này, mình lại nằm đó, nhìn lên những vì sao và vẽ ra những ước mơ: Mở một quán cafe ở đà lạt, bên cạnh là một vườn hồng có những ánh đèn vàng lung linh, mùi cafe và mùi bánh quy bơ quện vào nhau thơm nức, giữa cái tiết trời se se lạnh, mình, cậu ấy và những quý vị mộng mơ sẽ có những khoảnh khắc tuyệt vời bên những tiếng nhạc du dương. Trở lại hiện tại, giấc mơ ấy tối dần, những lời nói của những người xung quanh làm mình muốn phát điên lên mất, mặc dù bên ngoài vẫn giữ vẻ bình thường, điềm tĩnh những chắc mình không chịu được bao lâu nữa rồi! Mình sợ có ngày nào đó, mình sẽ cầm dao giết những kẻ thốt ra những lời đắng cay đó, mình sợ lắm, mình sợ mình không còn là mình nữa. Tại sao mình muốn bình yên nhưng có những thế lực cứ cố kéo mình ra khỏi cái vùng bình yên đó và bắt mình phải hành động những thứ mà mình không bao giờ nghĩ mình sẽ làm như vậy cơ chứ? Tại sao mình lại là mình mà không phải một anh con trai bình thường, yêu một cô con gái dễ thương và có một gia đình êm ấm? Đến bao giờ cuộc đời này mới buông tha cho mình? Như là,người đến thưa tội trăm tội có tội chưa hay Như là lòng hết mong đợi mong gì bất diệt nơi đây Như là mình đang chết theo thời gian ,chết theo cơn mê này Như là lòng đang chết đi tình yêu vì u mê Như là mình đang chết theo thời gian,chết theo cơn mê này Như là lòng đang chết đi mùa xuân" ---------------------------- Như chúng ta vẫn hay nói chúng ta vốn không có quyền lựa chọn mình là ai hay điều gì sẽ xảy ra trong cuộc đời mình, chỉ có lối thoát duy nhất là phải mạnh mẽ đối mặt với mọi vấn đề để có thể sống cho những ước mơ của mình. Hãy gạt bỏ, mặc kệ những dèm pha, tập trung và kiên trì với ước mơ của mình em nhé! ❤️ "Mở một quán cafe ở đà lạt, bên cạnh là một vườn hồng có những ánh đèn vàng lung linh, mùi cafe và mùi bánh quy bơ quện vào nhau thơm nức, giữa cái tiết trời se se lạnh, mình, cậu ấy và những quý vị mộng mơ sẽ có những khoảnh khắc tuyệt vời bên những tiếng nhạc du dương." ••Long••