Ảnh bìa của undefined
ảnh đại diện của undefined
c/gay18cfs
admin
5 năm trước
#G28546 Kể chúng mày nghe về bạn tao- cái thằng giành hết cái ngu của
Hình mô tả cho bài confession
#G28546 Kể chúng mày nghe về bạn tao- cái thằng giành hết cái ngu của thiên hạ. Năm nó năm cuối đại học, chính xác là đang làm đồ án tốt nghiệp đại học, tao đang thất nghiệp, hơn kém nhau 1 tuổi gì đấy. Tình cờ gặp nó ở quán cafe quen thuộc, nó thì ra làm đồ án, <a href="https://confession.vn/11357-khi-nguoi-yeu-qua-beo-minh-ko-biet-ke-nhu-nao-va-bat-au-tu-au-minh-k53-ra-truong-uoc-gan-2-nam/" title="tao thì" alt="tao thì">tao thì</a> ra quán vì ở phòng trọ éo biết làm gì cả :))) thế rồi gặp nhau thành quen, nói chuyện rồi thân lúc nào không hay biết. Chỉ biết là lúc đấy cái quần gì nó cũng nói với tao và tao cũng nói với nó. Thế đấy, tình bạn tiến triển tốt đẹp và gần như trên mức bạn thân và sắp chạm đến ngưỡng là yêu. Thế nhưng với tính cách ngạo mạn và tự cao của cả hai nên chả đi đến đâu. Nó thì cứ bảo: tao biết mày yêu tao rồi, nhưng tao đang bận đồ án như vậy sẽ tốt hơn, hay là nếu mày làm việc này, việc kia thì tao sẽ xem xét việc yêu mày. Đu! Tính tao cũng đâu có vừa gì, thích đấy, nhưng cái kiểu quỳ luỵ vậy còn lâu mới là tao :))) Đỉnh điểm ngày nó đi bảo vệ đồ án tốt nghiệp, nó hỏi tao: nhà có đồ trắng không, mai tao qua lựa cái nào được được mượn hai hôm nữa đi bảo vệ đồ án. Hồi đó dại trai lắm chúng m ạ, đêm đó đi mua thêm hai cái áo trắng, ngồi ủi ủi cho thẳng, lôi thêm mấy cái áo trắng đã có ra ủi cho nó qua còn lựa chọn. Thế nhưng đời có ai ngờ được, sáng hôm sau nó bảo: có người tặng áo cho tao rồi, tao không qua m nữa nha. Okay, tao fine! Tình bạn có sứt mẻ đôi chút vì nó đéo tin tao đã ủi cho nó 7 cái áo cho nó chọn và nó có thằng khác tặng áo mà tao không biết. Rồi bảo vệ đồ án xong, nó hẹn tao ra quán cafe với tin nhắn: tao bảo vệ đồ án xong rồi, tao biết mày yêu tao, giữa mày và cái thằng tặng áo cho tao, tao cũng phân vân lắm, nên nếu mày ra quán cafe cũ lúc 10h gặp tao, tao sẽ cho mày cơ hội. Lúc đó tao còn đang tức cái vụ áo trắng tao kể trên, thêm cái giọng ngông cuồng, ngạo mạng của nó nên tao từ chối chúng mày ạ. Và cái kết đắng lòng là nó quen cái thằng tặng áo cho nó thật. Cũng từ đây, cuộc sống nó mở ra một trang mới, mà theo tao nghỉ là nó mờ mịt và bi thảm hơn bao giờ hết và đúng nghĩa là thằng bạn giành hết tất cả cái ngu của thiên hạ về phần mình. Thằng tặng áo trắng là thằng bé thua tao 5 tuổi, lên Sài gòn luyện thi đại học lại, cao hơn tao, đẹp gần bằng tao với thằng bạn tao. Cuộc sống hai đứa nó lúc đó vui vẻ, hai đứa nó đi làm công nhân ( lúc này nó còn chờ tốt nghiệp và anh văn tin học ra trường) ở cùng nhau, đi làm về mua đồ ăn, tự nấu ăn, giặt đồ, làm hết thảy việc nhà để bồ có thời gian luyện thi lại, tháng lương đầu tiên của nó cũng dành hết thảy để đổi cho bồ cái điện thoại mới. Nói tới đây tao thấy tiếc vãi, biết thế hồi xưa hốt nó được rồi :))) Đùng một phát, thằng áo trắng ( tao còn hờn vụ áo trắng nên tao gọi thế) phải về quê, do hoàn cảnh gia đình không tiếp tục luyện thi nữa, bạn tao phải quyết định là quen tiếp hay dừng lại. Nếu quen tiếp thì về quê cùng thằng áo trắng cùng “tạo dựng sự nghiệp” ở quê. Chắc hẳn chúng mày cũng biết rồi, nó về theo chúng m ạ. Bỏ cả việc làm, bỏ cả việc lấy <a href="https://confession.vn/10956-moi-nha-moi-canh-that-trung-hop-voi-ban-k53-bo-viec-bidv-minh-cung-bo-viec-tai-mot-ngan-hang-x/" title="bằng anh" alt="bằng anh">bằng anh</a> văn ra trường, nó theo tiếng gọi con tim đi về quê cùng thằng áo trắng tạo dựng sự nghiệp mà theo tao là tạo dựng sự nghiệp cho thằng áo trắng. Hai nó mở quán trà sữa cũng lớn ở quê. Bạn tao cùng nó làm hết thẩy, từ sang lấp mặt bằng đến khi quán hình thành và hoạt động ổn định, câu chữ thì có thể các bạn thấy nhẹ nhàng vậy, nhưng tui nhớ là nó cũng chịu cực nhiều lắm, công việc bắt đầu từ 5h sáng và kết thúc lúc 9h tối. Gần hai năm trời quán đi vào ổn định. Đừng thắc mắc vì thực tế ngày nào tui cũng nhắn tin với nó, kể cả bán trà sữa thế nào, tui cũng đích thân về quê bày nó nấu nên có lẽ nó chỉ còn tui là bạn duy nhất để chia sẻ (vì quê ít ai gay và không phải quê nó nên nó không có bạn). Quán hoạt động ổn định, thằng bạn áo trắng ấp ủ ước mơ đi học lại. Năm nào trong hai năm đấy nó cũng luyện thi, đậu rồi lại không học, thấy người yêu thế nên nó cũng động viên tất cả mọi việc nhà cứ để anh lo, em cứ đi học, rồi thời gian nữa em ra trường, chúng ta sẽ rời quê lên Sài gòn lập nghiệp lại, ở cạnh nhau, và hạnh phúc bên nhau. Vì về quê nhưng mang danh nghĩa là bạn làm cùng, chứ ko có come out gì nha. Lúc đấy tui chửi nó rất nhiều, gần như từ mặt không thèm nói chuyện luôn, tui thấy bạn mình bằng đại học đã tới tay, còn bỏ dang dỡ, để về quê cùng ban áo trắng gọi là tạo dựng sự nghiệp, thì giờ đây, nó lại đi học lại, mình thấy bất hợp lý và bất công cho bạn mình. Mình khuyên nó, nếu bạn áo trắng muốn đi học thì hai đứa cứ lên Sài gòn, thằng đi làm, thằng vừa học vừa làm, sống cùng nhau cũng hạnh phúc, như cái thời đầu quen nhau vậy. Nó không chịu các bác ạ, vẫn ở quê, lo cho gia đình bạn áo trắng, trông trước ngó sau, phát triển việc buôn bán lo cho gia đình, lo học phí, sinh hoạt phí cho bạn áo trắng đi học. Thời sinh viên nó thiếu thốn bao nhiêu, thì nó lo cho bạn áo trắng lại gấp mấy lần như thế. Bạn áo trắng cũng chọn cần thơ học cho gần nhà, đỡ chi phí tiện đi về vào cuối tuần. Những tưởng mọi ước mơ về mọi mái ấm hạnh phúc của nó sẽ được đền đáp sau khi bạn trai nó ra trường. Nó vẫn cố gắng làm việc, không than vãn, không màng tương lai, không màng công danh sự nghiệp, nó chỉ mong bạn trai mau ra trường và thực hiện như lời nó nói, nhưng có ai đâu ngờ, qua năm hai, bạn áo trắng lại dắt về một thằng bạn trai, lúc đấy là đám cưới em gái của bạn áo trắng, mình cũng có mặt ở quê, thằng bạn mình được giới bạn thiệu là ông anh. Nó nói với bạn mình còn đi học nên giới thiệu với bạn cho vậy để người ta không biết nó gay. Các bạn biết không, mình đủ tinh tế để nhìn được mối quan hệ giữa thằng bạn bạn áo trắng dẫn về, thằng bạn mình nó còn tinh tế hơn mình rất nhiều lần nên không phải nói, ai cũng hiểu rõ. Bạn mình từ đó nó trầm tư hơn hẳn, nó vẫn ở lại vùng quê đấy, làm và làm, người yêu thì cứ đi học rồi đi về, nó tự huyễn hoặc bản thân là thằng bạn áo trắng làm gì đừng để cho nó thấy tận mắt là được, vẫn quen nhau, vẫn cuối tuần về, cuộc sống vẫn diễn ra với cái ước mơ mà nó đang theo đuổi hai đứa sẽ quay lại Sài gòn cùng đi làm và sống chung cùng mái nhà của riêng hai đứa. Nhưng đời có như là mơ, biến cố đang xảy ra dù huyễn hoặc bản thân thế nào người ta vẫn không còn thuộc về nó nữa. Và rồi hiện tại, bạn áo trắng đã năm cuối bạn mình thì cũng đã không còn ở quê đấy nữa, nhưng cả tuổi xuân, cả ước mơ sống cùng mái nhà còn đâu, những năm qua bạn mình rời xa Sài gòn, bỏ bê việc học, gác lại mọi thứ không phải vì một chữ Yêu sao. Các bạn đừng có thắc mắc, gay có tình yêu không? Có đấy! Nếu không, tui không biết phải lí giải cho sự cố gắng của bạn tui ngần ấy <a href="https://confession.vn/14574-hoi-that-cac-chi-em-i-mua-sam-mat-bao-thoi-gian-co-ai-nhu-nguoi/" title="năm qua" alt="năm qua">năm qua</a> gọi bằng thuật ngữ gì cho đúng nữa. Thật ra còn vài việc nghiêm trọng hơn nhưng thật sự mình không dám nói ra, càng nói nước mắt càng chảy thương cho bạn mình, và cũng không dám nói vì nó đọc được lại buồn. Chỉ kể đến đây thôi, có thể bạn chưa thấy nó giành hết cái ngu của thiên hạ như thế nào bằng cảm nhận của mình nhưng ít ra các bạn cũng có thêm niềm tin vào tình yêu. Chỉ cần ngoảnh lại, sẽ thấy được có người vì ta mà làm tất cả. Chẳng hạn thằng bé nằm cạnh mình lúc này! Thôi tớ phải ôm bạn ấy ngủ đây! 3h sáng, ngày 13/06/2018 ------------------------------- Trời ơi, tìm đâu cho xa xôi khi mà chân ái đã ở ngay trước mắt. Chuyện tình của mấy người đi xa quá xa rồi!!! -3T-