Ảnh bìa của undefined
ảnh đại diện của undefined
c/gay18cfs
admin
5 năm trước
#G28073 "Cậu có muốn ở bên tớ, cùng tớ trải qua mọi khó khăn, tới
Hình mô tả cho bài confession
#G28073 "Cậu có muốn ở bên tớ, cùng tớ trải <a href="https://confession.vn/van-ko-hieu-sao-ton-tai-uoc-toi-gio/" title="qua mọi" alt="qua mọi">qua mọi</a> khó khăn, tới hết cuộc đời này không" ? Cậu im lặng ... !!! --------------------------------------------------------- Năm 19 tuổi, tao và mày ngồi chung một giảng đường đại học. Ngày đầu đến lớp mày ra ngồi cạnh tao, bắt chuyện với tao. Mày vừa cao, vừa gầy, trông lại mọt sách, còn tao thì thấy vui, vì có bạn, ít ra trong <a href="https://confession.vn/cay-2/" title="vài năm" alt="vài năm">vài năm</a> đại học, cần có một thằng có gì support cho nhau. Năm 20 tuổi, vậy là một năm tao với mày trở thành bạn thân của nhau. Cùng nhau học, cùng nhau ôn thi, cùng nhau rong đuổi cả cái Hà Nội từng ngõ ngách. Mày nói với tao rằng, mày muốn ở Hà Nội, xây dựng sự nghiệp, mua nhà ở Hà Nội, ... Tao cười, tao cũng vậy, cũng muốn cái tương lai của mình đẹp như thế. Nếu sau này có cơ hội, t với m sẽ cùng mở công ty, startup đó, rồi vẽ ra đế chế riêng ... Năm 21 tuổi, tao có bạn gái thứ 3, còn mày thì chưa. Và cũng chưa bao giờ t nghe m kể gì về người yêu cả, mày bảo: "Yêu đương làm quái gì, bài tập lớn còn đang sml ra, mày yêu đương thì yêu đừng có mà để t gánh bài tập một mình. " Tao cười: "Mày chưa yêu nên chả bao giờ biết được sự kì diệu của tình yêu đâu". Năm 22 tuổi, năm 4 đại học, tao cảm thấy cơ thể ngày một yếu đi, chẳng biết tại sao, triệu chứng đau đầu mệt mỏi xuất hiện thường xuyên. Tao sụt mất gần chục cân. Mày bảo tao đi khám. Lần đầu không có bệnh gì. Cuối năm ấy, t đi khám lại, bác sĩ kết luận tao bị lao phổi. Cùng đợt ấy, tao bị suy giảm thị lực không vì lí do gì, có nguy cơ mù vĩnh viễn. T bàng hoàng, "khi một điều tồi tệ xảy đến với bạn, nó sẽ diễn ra theo cách tồi tệ nhất". T sợ hãi, có lẽ bởi vì trước đây, chú t đã mất vì bệnh lao. Nên t sợ, t sợ cả đôi mắt của mình, sẽ không bao giờ nhìn thấy gì nữa. T trở nên yếu đuối. T nghỉ mất 6 tháng để điều trị. Người ta kháo nhau rằng t bị lao nên tránh tiếp xúc. Mày động viên "Thế kỉ 21 rồi, m điều trị 6 tháng là khỏi, có đáng sợ như trước đây nữa đâu mà lo". T về quê, chẳng hiểu sao tháng nào m cũng đến thăm t, và cũng chỉ có mỗi m, bạn bè t thời gian ấy, chẳng có ai còn nhớ tới t. Rồi t phát hiện ra người yêu t đi theo thằng khác. Lúc ấy t tưởng chừng cả thế giới sụp đổ. T mất niềm tin vào mọi người, t tự dặn lòng rằng cả thế giới này chẳng tốt đẹp gì cả, ... M động viên t nhiều lắm, cũng chẳng ngại việc t bị bệnh, vẫn đến kể cho t trên lớp đang học cái gì, Hà Nội giờ ra sao. 6 tháng liền t đặt mình vào khuôn khổ, nghiêm khắc với bản thân. Có lẽ ông trời còn cho t một con đường sống, t ngày càng khỏe lại. T lên Hà Nội, nhưng chưa đi học ngay, m lại bầu bạn với t, và cũng chỉ có m, đôi lúc t trêu "M mà là con gái là t tán từ lâu rồi". 6 tháng tiếp theo, t tập luyện, vẫn uống thuốc điều trị lao phổi, vẫn luyện tập mắt, khi mà sức khỏe ngày càng ổn định, lao phổi đã dần khỏi hoàn toàn, và điều kì diệu là đôi mắt có vẻ bình phục, thì t bị mắc thêm một loại "bệnh" mới, t trở nên hoài nghi, mất niềm tin và tất cả mọi người, trừ m. Chỉ có m mới khiến t cảm thấy an toàn, tin tưởng, yên tâm ... Năm 24 tuổi, t trở lại trường học, mắt t vẫn chưa bình phục hoàn toàn, m đã giúp đỡ t rất nhiều. M ra trường sớm hơn t 1 năm, m đi làm, vất vả lắm hay sao ý. Còn t, chật vật với kiến thức khi trở lại trường, vất vả... T không khuất phục với những gì mà t đã phải trải qua, t cố gắng, ... Năm 29 tuổi, t mở được một công ty của riêng mình. Gặp m vào một buổi cafe, khi m vừa mới thất nghiệp, t ngỏ ý muốn m cùng tao phát triển cty. M nhìn t thật bất ngờ: "Thật à !" . T ừ ... "Cậu có muốn ở bên tớ, cùng tớ trải qua mọi khó khăn, tới hết cuộc đời này không" ? M ngạc nhiên, tỏ vẻ không hiểu những gì t đang nói, rồi m im lặng. T chỉ nhớ câu nói cuối cùng trước khi m xin phép về trước có việc bận: "H à, t và m, thuộc 2 thế giới khác nhau, không thuộc về nhau, m biết điều đó mà ... " ! T biết m là gay, t vô tình phát hiện ra điều đó <a href="https://confession.vn/10258-anh-ay-a-tung-la-thanh-xuan-cua-chi-chi-va-anh-quen-nhau-o-quan-com-bui-gan-truong-cua-minh-ho/" title="vào" alt="vào">vào</a> đợt m vừa mới tốt nghiệp, m khao t 1 bữa và t vô tình nhìn thấy 1 vài thứ trên điện thoại m. T bất ngờ nhưng không hiểu sao lại cảm thấy khá bình thường, t ko nói gì, giữ kín bí mật đó ... T không biết cảm xúc của t bây giờ ra sao nữa, đã 5 năm nay, t không tin tưởng được 1 ai nữa cả, 5 năm nay, t không còn cảm xúc với 1 ai nữa, thậm chỉ là con gái, còn con trai thì lại càng không. Chỉ duy nhất m, là một người đặc biệt, mà t không thể lí giải được, ... 10 năm rồi nhỉ, nhanh thật đấy, có lẽ m nói đúng, t với m, không giống nhau, chỉ là t đang ngộ nhận về một điều gì đó. Nhiều lúc t tự hỏi, tình cảm t dành cho m là gì, tình cảm bạn bè, anh em, người thân, ... Có lẽ bây giờ t không nên tìm câu trả lời nữa ... T sẽ đi điều trị tâm lí, cảm ơn m, cảm ơn người đã sát cánh bên t suốt cả tuổi thanh xuân ... ------------------------ Nếu như trên cuộc đời này, nếu cứ dành tình cảm cho ai đó là 1 loại bệnh tâm lí cần được điều trị, thì có lẽ thế giới này điên hết rồi. Sự ngộ nhận trãi qua 5 năm rồi, thì nó có còn là sự ngộ nhận hay không? Thực sự anh không cần tìm câu trả lời, vì anh có tìm cũng sẽ chẳng bao giờ có được nó. Bởi chính anh mới là người có thể trả lời câu hỏi đó. Bởi thế hãy ngừng tìm kiếm, mà hãy xem bản thân muốn điều gì. 10 năm trôi qua, anh còn muốn mất thêm bao nhiêu năm nữa? - Min -