admin
5 năm trước
[CFS TỔNG HỢP] Link gửi CFS: http://goo.gl/forms/8UsK6nQLqU Link gửi Love Bus: http://goo.gl/forms/l0gv9crvMr Link Group: Gay
[CFS TỔNG HỢP]
Link gửi CFS: http://goo.gl/forms/8UsK6nQLqU
Link gửi Love Bus: http://goo.gl/forms/l0gv9crvMr
Link Group: Gay Confession
Link Instagram: https://www.instagram.com/gay18cfs
-3T-
--------
1. Cậu có tin vào tình yêu của giới GAY không ?
Nếu là 1 năm trước, câu trả lời với tôi là không, chắc chắn là như vậy!
Sau khi vấp ngã ở tình yêu đầu đời mà cứ ngỡ rằng sẽ là mãi mãi ấy, tôi đã cần 1 khoảng thời gian khá dài để tin rằng cuộc sống này vẫn đáng sống, nhưng tuyệt nhiên không tin vào tình yêu nữa. Năm cuối cấp ấy tôi từ 1 thằng học sinh giỏi nhất nhì khối biến thành 1 thằng thường xuyên bị mắng vì thành tích học tập sa sút, vì thế tôi đã chọn 1 trường Đại Học tư để giảm bớt áp lực học tập và những ý định quen qua đường để trả thù đời. Nói thì dễ, vốn dĩ tôi là người lụy tình nên khi có quen qua đường đêm về tôi vẫn trằng trọc, nói là quen qua đường là thế nhưng vẫn chưa bao giờ vượt quá mức nắm tay hay những cái hôn nhẹ.
Tôi gặp anh là ngày đầu tiên bước chân vào giảng đường Đại Học, đi cùng chuyến xe bus, đi cùng thang máy và cùng một lớp. Tôi là một người hướng nội và có 1 tý "khó gần" (đối với người lạ) nên dĩ nhiên là tôi ngoảnh mặt làm ngơ, vài lần nhìn trộm và tỏ ra cool ngầu với chiếc headphone lúc nào cũng cắm ở tai. Anh là dân thể thao, anh da ngâm, anh cao và anh đẹp trai nhưng anh không phải "đối tượng" của tôi, vì tôi nghỉ rằng anh là trai thẳng. Anh nói chuyện cọc lóc, nhạt nhẻo mặt lúc nào cũng hầm hầm khó chịu, nên suốt năm nhất chúng tôi cùng nhau nói chuyện không quá 3 lần.
Năm 2 là khoảng thời gian việc học có tý nhiều lên, bắt đầu xuất hiện những bài tập nhóm, cơ hội nói chuyện giữa chúng tôi tăng dần. Tôi như đã nói ở trên, tôi "thính" tất cả mọi người và anh cũng không ngoại lệ, và "thính" mà bã chó cã đấy, tôi đường đột rủ anh xem film, anh đi, tôi rủ anh đi du lịch đây đó cùng đám bạn, anh đi, nhưng trong lòng tôi chỉ xem anh là 1 người chỉ để "thính". Anh chủ động kết bạn FB, chủ động lấy sdt, bắt chuyện khi gặp nhau, quan tâm tôi nhiều hơn, nhưng tôi thì không. Đến lúc đó tôi đã biết anh là gay kín. Và rồi anh nói rằng "anh thích em" nhưng mà trong tôi làm gì có tình yêu nữa, không hề có. Tôi ậm ừ cho qua rồi từ chối khéo, tôi tiếp tục việc "thính" dạo của mình, tôi thính người ở ngoài, thính người trong game, thính thực rồi thính ảo. Nhưng rồi 1 ngày, tôi quen biết 1 người qua game ảo, chúng tôi ngày ngày chat chit, ngày ngày chơi game, và rồi tôi say nắng người ta, và rồi ảo tưởng rằng mình quan trọng người ta, tôi còn đem khoe với anh là tôi có "ghệ" rồi, anh cười nhẹ nhàng "tốt, nhưng vẫn nhớ tự chăm sóc bản thân nhé" rồi anh quay lưng bỏ đi, trở lại với người quen qua mạng nhé. Chúng tôi càng lúc càng thân nhưng thật chất thì người ta không thích tôi, chỉ có tôi đương phương người ta thôi, và "gieo nhân nào gặp quả nấy" tôi bị tạt nước lạnh liên tục, buồn liên tục. Tôi ích kỉ, tôi lại tìm đến anh, anh chở tôi đi ăn, đi xem film...làm đủ trò cho tôi vui, đến khi tôi vui tôi lại khốn nạn chỉ xem anh là 1 người để "thính" và tiếp tục say nắng hết người này đến người khác (tôi khốn nạn đến cả bản thân mình cũng không thể tin được).
Rong chơi rồi cũng mệt mỏi, cũng chán chường, nhưng anh thì không, anh không chán tôi, anh vẫn ở đó chờ tôi, anh vẫn ân cần chu đáo với tôi như những ngày đầu. Trong 1 lần đi cắm trại cùng với lớp, trong lúc say anh đã nói hết lòng mình với tôi, tôi cũng thế, anh đã xin tôi cho anh vài cuộc hẹn, và rồi chúng tôi thân thân rồi dính vào nhau lúc nào không biết, anh ấm áp đến lạ, anh luôn có vẻ mặt khó chịu nhưng chưa bao giờ khó chịu với tôi, anh ghen, anh ghen khủng khiếp, 1 2 tuần đầu tìm hiểu nhau anh luôn nghi ngờ tôi đã có người khác nhưng vẫn chấp nhận tìm hiểu với anh khiến tôi đến cả mệt mỏi, anh ghen nhưng anh không nhỏ nhen với quá khứ của tôi, càng ngày chúng tôi càng xích lại gần nhau hơn.
Một năm ròng rã, kể từ ngày anh nói thích tôi, đến cái ngày chúng tôi chính thức là của nhau, 1 năm tôi rong chơi ngông cuồng nghịch phá với thế giới xung quanh, 1 năm tôi chã bao giờ nghĩ đến cảm nhận của anh. Nhưng hôm nay, ngày tôi viết CFS này là tôi là sinh viên năm 3, tôi và anh đã yêu nhau hơn 6 tháng rồi, và tình yêu này vẫn chưa có dấu hiệu ngừng phát triển.Tôi muốn cảm ơn anh, cũng muốn xin lỗi anh. Tôi sẽ bù đắp cho anh những gì tôi đã đối xử với anh khoảng thời gian ở quá khứ, tôi không hứa sẽ yêu anh mãi mãi hay đến lúc chết đi gì cả, tôi chỉ hứa là yêu nhau đến khi nào không thể nữa, vì mỗi ngày trôi qua là mỗi ngày hạnh phúc, mỗi lần gặp nhau là ít đi một lần gặp nhau...Tôi yêu anh!
Cảm ơn mọi người đã đọc!
2. Tâm Trạng Của Một Bước Chân Lầm Lỡ.
Có lẽ khi mình viết bài này tâm trạng mình không được tốt hoặc cũng có thể mình đã buông bỏ tất cả, vì sao ư cả mình cũng chẳng biết nữa...
Mình là con trai út và là con trai duy nhất của cả nhà. Và hiển nhiên sau này là trụ cột của cả gia đình, thật trớ trêu thay mình lại là thụ, mình biết mình thụ từ khi học lớp 9. Nhưng vì gia đình mình cố gắng sống cho ra dáng một thằng con trai mạnh mẽ, và mình khá là thành công. Cũng vì vậy mà mình khá nội tâm chả muốn chia sẻ bất cứ điều gì về mình với ai. Mình cố gắng sống thật tốt, lên cả một kế hoạch để nói thật về bản thân với gia đình. Vì mình nghĩ cho dù mọi người có nhìn mình hay nói mình ra sao đi nữa cũng không quan trọng, quan trọng nhất vẫn là gia đình, chỉ cần gia đình đồng ý thì mình sẽ đạp lên tất cả mà sống. Đầu năm nhất đại học mình vô tình phải lòng 1 anh khóa trên, hai đứa cũng quen nhau, yêu thương nhau được gần 1 năm. Một tuần sau ngày ãnh ra trường cũng là ngày hai đứa chia tay vì ãnh muốn làm một đứa con ngoan báo hiếu với cha mẹ. Mình chấp nhận vì nếu là mình, mình cũng sẽ vì gia đình trước tiên. Mình đã rất bi quan từ đó, cứ cho rằng tình yêu đồng tính chỉ là điều gì đó mỏng manh rồi cũng sẽ vụn vỡ như bong bóng nước, đẹp đó, lãng mạng đó nhưng cố giữ thì liền vỡ toan. Ai khi đang yêu sâu đậm mà phải chia tay thì làm sao ổn được... mình vật lộn với nỗi nhớ, nỗi thất vọng và cả oán hận, trách móc. Dần rồi mình cũng học cách chấp nhận tình yêu luôn là mỏng manh hợp rồi tan. Chỉ cần yêu nhau được ngày nào hạnh phúc ngày đó không cần bận tâm sau này sẽ ra sao, cho nhau một danh phận cũng được không cũng chẳng sao. Chỉ cần biết mình đã từng hạnh phúc cùng nhau là được. Mình không hiểu vì mình hay vì tình yêu đồng tính nó quá dễ đến dễ đi. Tuy buồn là vậy chán là thế nhưng cứ hễ có người đẹp 1 xíu, tốt 1 xíu làm quen thì vẫn muốn rung động mặc dù sợ phải chia ly sợ bị dối lừa. Mình vẫn cố giữ vững lập trường để còn thuận theo kế hoạch come out. Mình ra trường tìm được công việc ổn định lương đủ sống ở Sài Gòn dư giả chút đỉnh dù ở trọ 1 mình. Mình come out cũng thành công tốt đẹp. Mình quen 1 anh ở công ty, quen nhau được 1 năm hai đứa quyết định sống chung. Thương nhau hết mực tin tưởng nhau hết mực. Tưởng chừng như cuộc đời quá ưu ái cho mình. Nhưng không, làm gì có ai được ưu ái đến như vậy. Rồi cũng đến ngày mình phải trả giá, trả giá cho sự tin tưởng tuyệt đối, trả giá cho sự yêu thương quá cuồng nhiệt. Trả giá vì trong phút chốc mình đã sống cho bản thân quá nhiều mà quên mất gia đình. Trong suốt 6 tháng đổ lại anh sau lưng mình quen một người khác, mình biết nhưng không sao bản chất của con trai là vậy mà dù gay hay thẳng. Nhưng dường như việc gì làm được một lần thì họ sẽ tiếp tục những lần sau đó. Đến bây giờ mình vẫn không tin được anh mang về cho mình một món quà mà mình không ngờ được. Ừ thì HIV có thể chữa được ừ thì giang mai có thể chữa được, Nhưng những vết hằn đó trong con người mình ai sẽ chữa đây. Ánh mắt thất vọng của gia đình ai sẽ xóa đi đây. Những tổn thương do chính người mình tin tưởng nhất gây ra ai sẽ xoa dịu đây. Đến cuối cùng thì tất cả cũng sẽ quay lưng, dù gia đình có nói thế nào đi nữa nhưng trong họ vẫn tồn tại đâu đó sự thất vọng mà mình vẫn cảm nhận được. Anh bảo vì phút chốc nông nổi. Mình hỏi anh ước mơ của một đứa gay như anh như em là gì? không phải là tìm được một mái ấm hạnh phúc một tình yêu được chấp thuận hay sao? Tại sao anh có nó trong tay lại cố vung nó đi để tìm cái gọi là mới lạ. Anh đổ lỗi cho tình yêu đồng giới mong manh không ràng buộc. Đúng nhưng vì anh chưa từng nghĩ và chấp nhận em là 1 phần của cuộc đời anh, là một phần da thịt trên người anh. Anh chỉ xem em là của anh. em là phần "thuộc về" chứ không phải là phần "trách nhiệm". Có lẽ anh sẽ cố tiếp tục sống. Còn em, em quá mệt mỏi vì mọi thứ vì tất cả. Em chỉ muốn nhắn với anh và tất cả mọi người thuộc cộng đồng LGBT răng: "Ai rồi cũng phải trả giá cho những gì mình làm dù muốn hay không" Có thể mọi người nói mình khuyên 1 cách ích kỉ trực quan nhưng nó là sự thật các bạn ạ "Trên đời này không ai yêu con người bạn bằng chính bạn cả" tình yêu đồng tính nó dễ đến dễ đi nhưng đừng vì vậy mà buông thả bản thân, đừng vì 1 phút sung sướng mà ân hận cả đời. Phút lầm lỡ sẽ chẳng còn ai thực sự muốn san sẻ với các bạn đâu chỉ có chính các bạn phải một mình đối diện nó chấp nhận nó và mang theo nó cả một đời. Khi các bạn ngồi trước gương nhìn vào đó là chính các bạn đang dần héo úa với thời gian các bạn chỉ mong sao thời gian quay ngược trở lại. Nhưng đời mà chỉ có bước và bước không có đường lùi. Ngày hôm nay viết dòng tâm sự này mình chỉ tiếc kiếp này chưa trả hết nợ Hiếu. Nợ đời có lẽ đã xong.... nguyện 9 ngày từ tâm xám hối buông bỏ thù hằn ra đi thanh thản... Đời người chẳng phải hạnh phúc nhất là được ra đi thanh thản sao?
...Gió vô ưu gió nhẹ chân trời...
3. Có lẽ như điều đau khổ nhất trên cuộc đời này là yêu, và nó cũng chính là đặc sản của người lớn - những kẻ trưởng thành.
Cuộc đời này rất hay ho, cũng rất vô duyên éo le.
Tôi quen biết anh vào một dịp mà không có bất cứ một ai trên đời này có thể ngờ tới: anh hỏi tôi cách để giúp anh và cậu bé người yêu hoà hợp, thăng hoa.
Oán trời, trách đất làm sao, khi thằng nhóc người yêu của anh cũng chính là thằng nhóc vẫn hay gạ tình tôi. Nhóc này thích nói, kiểu thoả mãn lổ tai. Nó cũng từng cho tôi xem hình anh chàng người yêu, từng rủ rê tôi hò hẹn.. và đó là lý do mà anh phát hiện facebook tôi và chủ động học hỏi. Thằng nhóc biết được anh liên lạc với tôi thì đùng đùng nổi giận. Ngộ ghê, trong khi nó gạ tình mình thì chẳng ai nổi điên cả. Mà éo le ở chỗ, dù được show pic mà tôi vẫn không nhận ra anh trước.
Qua một, hai ngày nói chuyện, tôi cảm thấy rất không ổn: "Yêu người yêu người ta." Và thẳng miệng nói luôn cho người ta biết. Dĩ nhiên là tôi chỉ nói mình thích, có thiện cảm với anh. Tôi cũng không có ý gì, cũng chỉ chúc anh hạnh phúc tồi chờ đợi vậy thôi. Hy vọng anh và thằng nhóc ác hư hỏng đó hạnh phúc lâu dài, vì tôi không muốn người mình yêu phải khổ, tôi không muốn tự biến mình thành kẻ cơ hội, chọc phá hạnh phúc người khác để nhảy vào cướp đoạt. Những ngày tháng đó, tôi thấy mình như ngồi trên đống lửa..
Nói sơ qua về anh: trên 30 tuổi, Giáo viên TD, mặt hiền lành, tổng thể rất trẻ trung, gia cảnh ổn định, thu nhập ổn định. Nói chung là yêu ai tôi cũng không quan tâm đến chuyện tiền bạc, vì tôi quan niẹm không xâm phạm túi tiền của nhau thì mới lâu bền được. Tôi cũng không phải vì cái mặt hiền lành hay cơ bụng của anh. Tôi thích chàng trai ấy, đơn giản vì tôi chưa từng thấy ai chung thuỷ, chiều chuộng, hy sinh vì người mình yêu tới như vậy. 2 đứa đều là top đấy. Nhưng cả tôi và anh đều không quan trọng vấn đề đó nữa, vì sống bên nhau cả ngày không phải chỉ để sex, mà phải cân bằng cuộc sống, dung hoà mọi thứ. Điều đặc biệt, cả 2 có rất nhiều điểm chung trong sở thích: mê giày, yêu chó, xem phim, uống KOI, ... Tôi nhớ lần đó là lần hẹn đầu tiên, tôi rủ anh đi massage ở Golden Lotus, do đông quá đông mà không có KTV nên rủ nhau đi trà sữa. Tôi đó giò chỉ thích uống KOI và chỉ hợp với KOI trong những ông lớn về trà sữa, và thần chú mặc định của tôi là: Machiato lục trà. Vậy mà khi oder, chàng trai đó gọi món đó trước, tôi sợ hiểu lầm nên gọi món cực kỳ phổ thông của KOI là Hồng trà trân châu hoàn kim. À, lần hẹn đầu là lúc anh và nhóc người yêu vẫn đang quen nhau, nhưng tình trạng cũng rối lắm rồi. Cái hẹn đó, trước đó cũng đã chat, call qua lại thấy vui vẻ và hợp nhau lắm. Nhưng tôi đi gặp Crush nên cứ đơ đơ ra, cả 2 chủ yếu nói về nghề của mình, nói về mảng gõ đầu trẻ. Tôi làm truyền thông, giải trí và cũng rất hả được mời đi dạy..
Sau lần hẹn hò ngang hông đó.. Tôi chờ đợi, vừa mừng vừa lo. Vì tôi biết rõ kết cục của mối quan hệ giữa anh và thằng nhóc đó. Nhóc không tốt, nhưng dù cho anh có năn nỉ bao lần tôi cũng không nói, vì nếu không thích anh thì tôi chẳng sợ gì cả, đằng này tôi đã thẳng thắn cho anh biết tôi thích anh, nên tôi không cho mình bất cứ động thái nào gây ảnh hưởng tới mối quan hệ của họ. Vì vốn dĩ tôi nhìn thấy kết mục mặc định trong 2 nhân cách đó. Tôi lo vì anh buồn, tôi cũng lo vì sợ anh mất niềm tin vào cuộc sống, vào tình cảm. Trước đó, tôi nhắn cho anh chia sẻ về <a href="https://confession.vn/11188-a-hon-2-nam-ke-tu-ngay-con-mat-i-vong-tay-yeu-thuong-cua-me-cai-hoi-hoc-cap-2-nghe-thay-co-bao/" title="tình" alt="tình">tình</a> cảm của mình, tôi nói tôi sẽ chờ đợi anh thì anh khuyên không nên, cũng lấp lửng về mối quan hệ ra khủng hoảng của anh.
Khoảng thời gian anh mới chia tay người yêu, tôi đi công tác nước ngoài, anh mất con chó, tôi như điên nhờ người thân đi tìm, không phải vì anh, càng không phải vì để lấy lòng anh, mà thật sự tôi rất yêu chó. Mà cũng trong thời gian đó, hình như hôm trước khi mất chó, đâu đó xuất hiện dấu hicky trên người anh. Vậy mà trước khi đi, tôi tâm sẹ thì anh nói chia tay người yêu chưa được 1 tuần.. Tôi vui vẻ chấp nhận, vì nhu cầu và tự do cá nhân và vì tôi có là gì của ai?
Rồi tin nhắn đi thấy rất ít trả lời, tường nhà thì thính và những posts không cảm xúc gì cả.. Những tin nhắn trả lời cực kỳ thụ động, câu hỏi cho mối quan hệ của tôi với anh không bao giờ nhận được kết quả.
Thời gian đó, tôi như ngồi trên đống lửa, làm việc lúc nào cũng không tập trung được, người lúc nào cũng bần thần, ngày thì nhớ mà đêm nằm mơ không ngủ được. Cứ ngủ thì có hôm thấy anh trả lời tin nhắn, giật mình dậy mò ngay điện thoại vì sợ chàng ta nhắn tin mà mình không trả lời, c sau đó nữa tôi cũng nói: "Em cũng muốn làm tình với anh, em chấp nhận (nằm dưới) anh là người đàn ông đầu tiên vì anh xứng đáng, khi mình cảm thấy thoải mái, hoà hợp. Xong! <a href="https://confession.vn/13938-nguoi-yeu-chia-tay-vi-loi-ngong-chao-mn-em-moi-bi-bo-a-vi-loi-ng/" title="Anh im" alt="Anh im">Anh im</a> lặng! Cái sự im lặng đáng sợ, cái dự im lặng mà bất cứ ai cũng như chết lặng khi nín thở chờ đáp án cho câu hỏi quan trọng.
Sau đó tôi vẫn nhắn tin hàng ngày, kiểu nhe tôi thấy mình làm phiền, và thiếu được tôn trọng.. nhưng tôi nghĩ: tình yêu và hạnh phúc của mình thì cần quái gì sĩ diện. Thậm chí, lúc anh còn quen người yêu cũ, tôi có xem phim và thấy cảnh chị ruột bày mưu cướp người yêu của em gái, tôi lấn cấn, không biết mình có nên "mưu hèn, kế bẩn" gì không? Vì người ta chị ruột còn hãm hại em mình, vì 1 thằng đàn ông, vì hạnh phúc và vì tiền. Còn mình, chỉ vì hạnh phúc thôi mà, vì "Người cuối cùng" của mình.. nhưng rồi lại tự dập tắt suy nghĩ đó sau hồi cân đong đo đếm thiệt hại ảnh hưởng tới người mình thương..
"Người cuối cùng" trong định nghĩa của cá nhân tôi, chính là mẫu người lý tưởng mà bạn tự tin mang <a href="https://confession.vn/ai-thue-nha-ca-can-thi-lap-ngay-va-luon-goi-cuoc-gia-inh-cua-vnpt-ngay-nay-inh-chinh-truoc-la-toi-ch/" title="lại" alt="lại">lại</a> hạnh phúc cho họ nhiều hơn bất kỳ ai khác, cũng là người sau cùng bạn sẽ yêu. Vì "Người cuối cùng" nên tôi chờ đợi một cách khá là bất chấp.
Tôi tìm hiểu facebook anh gần 10 năm anh hoạt động, tôi ấn tượng và khắc ghi trong đầu mình từng câu từng chữ anh nói. Nhiều lúc thấy mình trẻ con quá, dù không còn ở tuổi mới lớn mộng mơ. Nhưng tôi nhận ra một điều: Tình yêu không có lỗi, không có tuổi tác, nó là một thứ tồn tại duy nhất qua nhiều không gian, thời gian khác nhau và biến hoá trên những người khác nhau..
Cũng một tháng kể từ ngày biết nhau, tôi vặn vẹo mọi cách, và rồi tôi biết được: Chàng trai của tôi thừa nhận đã yêu cậu nhóc nào rồi.. Haiz!
Cái mà tôi luôn tự tin chờ đợi gọi là đáp án, đi từ mở lòng đón nhận, sau thời gian im ắng của anh thì tôi mong anh nói không yêu tôi nếu có lý do thì càng tốt. Ấy vậy mà khi anh nói yêu người khác rồi, cái sự tự tin dù trước mọi đáp án không biết nó xấu hổ đi đâu mất. Hôm đó là vào buổi sáng, tôi còn bình tĩnh nhắn hết tin nhắn chúc anh hạnh phúc pla.. pla..
Tôi thấy mình thật nực cười và thất bại. Khi công việc đang gặp nhiều sự cố khiến tôi căng thẳng cực độ và cục bộ, lại nhận được phản hồi về tình cảm của mình như vậy.. cũng mấy ngày tôi không ăn gì rồi.
Sau tin nhắn của anh, tôi chỉ chúc và không dám làm phiền nữa. Không phải vì tôi bỏ cuộc hay oán giận, trách móc gì anh đâu, mà vì tôi sợ lại ảnh hưởng tới hạnh phúc của anh, bản thân buồn vì đặt quá nhiều tình cảm và hy vọng. Tôi hoang mang với cái định nghĩa "Người cuối cùng", tôi mất phương hướng với suy nghĩ là có chờ nữa hay không? Liệu chàng trai hoàn hảo của tôi có lại xuất hiện hay không?
Tôi yêu anh, tôi rõ, trời ban ngày tỏ, ban đêm tình cảm tôi đủ lắp đầy những góc tối nhất. Tôi yêu anh nhưng chỉ anh không cảm nhận được.
Tôi ở Quận 1 còn anh ở Quận 2. Tình cảm của mình tưởng như nằm giữa 1 với 2. Ấy vậy mà anh có biết? Có mấy lần em qua sông chỉ để đi tìm nhà anh, lén lút đứng nép mình nhìn anh đến chỗ làm, có khi rời nhà để đi đến với hạnh phúc nào đó, mà chắc chắn không phải là em, vì anh không bao giờ nhìn lại để thấy em.. (không khóc được nhưng rất buồn!)
Có lẽ, cái tình yêu em biết, trời rành, đất rõ mà anh không biết nó có cái tội tày đình, đó là nó mãnh liệt quá trong em nên trong 1 tháng trời liền không đủ khiến anh tin tưởng.
Em về với chỗ của mình, khâu vá lại con tim, sắp xếp lại cuộc sống. Rồi em bỏ mặc, có chờ đợi anh không. Em cũng bỏ mặc từ rất lâu rồi, thế giới ngoài kia những người nói yêu em, thích em. Không biết trong số họ, có ai khổ sở yêu em như em yêu anh không?
Em nhớ, tin nhắn cuối cùng em vẫn nói với anh, mà nếu anh có đọc được ở đây thì cũng được. Có bất kỳ khó khăn gì thì em vẫn sẵn sàng giúp anh, chúc anh hạnh phúc thật lâu dài hoặc là trọn vẹn nhất. Nếu có 1 lần nữa, em vẫn sẽ chờ anh, "Chàng trai cuối cùng" của em.
p/s: em chỉ sợ, dù có chờ đợi đến sức cùng lực kiệt, không còn hơi thở, mắt mở không lên thì anh vẫn không chọn em, phải không anh #K?
4. […VIẾT CHO ANH - NGƯỜI YÊU CÒN Ở TƯƠNG LAI…]
Thương gửi Người – Một người con trai ở nơi còn xa!
Em đã đợi Anh từ rất lâu, kể từ khi trái tim biết yêu…!
Mong Anh hãy tự tin và đến với Em, hãy nói với Thế giới rằng: “Anh yêu và cần Em”! Hãy tin vào tình yêu này của em, chỉ bởi sự hiểu biết và chân thành nhất! Nơi đặc biệt đó, chỉ dành cho Anh – Người yêu ở tương lai còn xa…!
Trái tim này còn khuyết một nửa, tâm hồn này còn khuyết một chỗ trống của sự chờ đợi; nó không lạnh và còn đó sự ấm áp vì hi vọng! Nó thật sự bản lĩnh để chờ đợi!.
--------------
Em – Người con trai đã 30! Người ta bảo Em là đứa con trai cao ráo, rất dễ nhìn, dễ thương, rất trưởng thành, tuy đôi lúc thoang thoáng “tưng tưng” của một đứa con nít nhưng giàu tình cảm và sâu sắc, chỉ cần mập mạp hơn một chút xíu nữa để đạt ngưỡng “chết người”. Em nghe thế rất vui nhưng chỉ mỉm cười thật hiền, bởi chính Em hiểu rõ tình cảm của mình nhất!
Khoảnh khắc “một nửa đời người” !, con người ta có cơ hội nhìn lại về bản thân và ngẫm lại giá trị cuộc sống để hoàn thiện chính mình và bắt đầu ấp ủ cho một tình yêu thương thật sự trưởng thành và sẵn có trong trái tim sự vị tha...
Người yêu của Em! Tất cả Chúng ta – là những người đồng tính dễ thương, đều là sự tạo tác đa dạng của vũ trụ, là những nguồn sống rất đáng trân quý, xứng đáng được phát triển tốt hơn nữa để mang lại cho xã hội những điều dễ thương và tốt đẹp nhất. Em thấy mọi thứ đều đang có sự chuyển biến tích cực và Em tin điều ấy! Em cũng tin vào tình yêu của chúng ta rồi đây sẽ khác, sẽ đẹp hơn!
Anh! Là một trong những người đồng tính, với Em – là tất cả sự tự hào, bởi những thứ Em nhận được khi sinh ra từ giới tính này là rất dễ thương, khi mà:
- Trong Anh hay trong chúng ta phải chịu đựng những áp lực dư luận quá lớn, những khắc khe đè nặng lên đôi vai, tinh thần của chúng ta bằng sự khinh miệt, và nhiệm vụ của chúng ta phải tự ngẩn cao đầu; chúng ta phải chịu đựng những cơn điên loạn của khát vọng tình dục, và nhiệm vụ của chúng ta là mạnh mẽ tự điều phục chúng; để rồi chúng ta càng phải chịu đựng những cô đơn, hay tổn thương vây lấy ta mỗi đêm tối đến, và nhiệm vụ của chúng ta là tự nuốt trọn lấy những giọt nước mắt vào trong để tự đứng dậy. Vì sao? chỉ bởi chúng ta là những người đồng tính dễ thương! Chúng ta lặng thinh và tiếp tục tiến về phía trước…!!! Đó là nguồn năng lượng rất đáng quý!
- Trong Anh hay trong chúng ta có một trái tim chân thành, rất đa sầu đa cảm, ấm áp và nhiều thiện chí phấn đấu, trái tim có giàu lòng nhân hậu, khoan dung cảm thông, thấu hiểu với cuộc đời, với số phận nhiều hơn, mang lại nhiều hạnh phúc, nụ cười cho rất nhiều người. Đó là phẩm chất rất đáng quý!
- Trong Anh hay trong chúng ta có một thần thái tự tin; sáng tạo và đa tài, làm được nhiều thứ chuyên môn khác nhau trong cuộc sống. Đó là khả năng rất đáng quý!
---------------
Người yêu à! Và em mong cầu một buổi sáng thức dậy của ngày hôm ấy, Anh sẽ đọc thấy những chia sẻ, mong cầu của riêng Em:
- Em mong Anh hãy dừng lại sự khổ đau, sự dằn vặt, sự sợ hãi trong dư luận chỉ bởi mình đồng tính! Điều đó không thể thay đổi được chi bằng hãy an vui và chấp nhận nó như em chấp nhận chính mình và thấy những điều tốt đẹp! Anh hãy tìm lấy sự khoẻ khoắn, thoải mái để tập trung vào cuộc sống, để làm việc cống hiến và để thành công. Bởi chỉ có tự tin, vững bước, tiến lên và thành công thì mới dần xoá bỏ sự kỳ thị, được công nhận. Chỉ cần ít thôi, một vài người bạn chân thành đã là đủ để ta trọn vẹn niềm vui và có sự bình an nhất, cùng an ủi nhau vượt qua chướng ngại của cuộc sống và cùng nhau tạo nên thành tích để làm đẹp thêm cho cộng đồng của chúng ta!
- Em mong Anh hãy ngẫm nghĩ thêm, dị tính nói chung và bất kể ai trong chúng ta là đồng tính lại càng nói riêng đều cần thiết sự tự trọng bản thân về đạo đức cách sống, các mối quan hệ xã hội và yêu thương. Chúng ta phải giữ vững tấm lòng khiêm tốn, quan tâm cải thiện thêm mỗi ngày những thiếu sót của bản thân; khoan dung với người cùng cảnh ngộ và người có hoàn cảnh khó khăn hơn. Sự kỳ thị lẫn nhau trong cùng một cộng đồng đồng tính không dẫn đến những điều tốt đẹp hơn! Chỉ bởi, chúng ta là người đồng tính thì chúng ta càng cần làm được điều này! Đó là sự khác biệt nhất, tốt đẹp nhất chúng ta mang lại cuộc sống và xã hội này! Chúng ta cần một sự nhìn nhận khác từ cộng đồng xã hội thì buộc chúng ta nên dễ thương hơn!
- Em mong Anh trong điều này, thật đặc biệt và quan trọng! khi chúng ta là đồng tính thì mới thấy từng giá trị quý báu tình yêu thương! Ai cũng muốn nhận được sự chung thuỷ, hãy tìm lấy một trái tim chân thành bởi chúng ta đều luôn mong cầu một tình yêu đúng nghĩa! Bỏ xa những khoái cảm dục lạc thông thường, nhất thời mà mỗi người đồng tính chúng ta khao khát sở hữu bạn tình một cách mạnh mẽ, thì bất kỳ ai trong chúng ta mà giàu có đức hi sinh thật sự thì sẽ thấy giá trị của yêu thương thật sự được phát huy, và tình yêu ấy mới bền vững. Dù cho kể cả ai (dị tính hay đồng tính), thì tình dục cũng cần tôn trọng và cho nó vị trí xứng đáng đúng với giá trị thể hiện của chính nó! Điều này phát huy càng hiệu quả cho tình yêu. Chúng ta hãy tôn trọng bản thân mình và tôn trọng người bạn của chúng ta! Tình yêu thật sự thì đầy bao dung, hi sinh, và rất kiệm lời. Đến được với nhau vì bởi người ta cảm thấy thật sự phù hợp, vị tha và hi sinh được lẫn cho nhau! Em mong Anh hãy nhìn Tình yêu lâu dài là cái duyên cái phận và hay cũng là cái nợ. Nếu đang yêu hãy cho nhau những điều tốt đẹp nhất! và nếu tình yêu ấy đã không còn là gì, thì hãy cho nhau những điều tốt đẹp hơn là chúc nhau hạnh phúc với một nửa còn lại của mình! Sự cao quý và đáng trân trọng nhất nằm ở đây!! Anh hãy yêu cho đến lúc giá trị tình yêu không còn nữa bằng sự cao thượng nhất, bởi không có sự chiến thắng nào tốt đẹp hơn sự cao thượng trong tình yêu mà Anh đã trao! Hãy yêu theo cách như thế - Người yêu của Em! Nếu một trong hai người chúng ta đều dành trọn tình yêu theo cách như thế, chắc chắn tình yêu sẽ rất đẹp và cộng đồng ta sẽ tốt thêm hơn! Hãy yêu như cách một Cô gái tuổi mới lớn yêu! Anh sẽ thấy sự thành thật và cao thượng ở đấy!
- Em mong Anh hãy bỏ đi nguồn năng lượng sợ hãi của mình để dành nhiều thời gian hơn đến sự quan tâm những khó khăn của Anh, Chị, Em, và đặc biệt nhìn thấy sự già yếu đi của Cha Mẹ. Hãy để họ thấy, chúng ta là một người con đầy trách nhiệm, đủ đầy đạo đức và hiếu thuận trên dưới. Thời gian sẽ rút ngắn dần sự chua chát, chưa hiểu biết, và kỳ thị từ chính người thân của ta! Ngay bây giờ, nếu chưa được, Anh hãy thêm nữa sự nhẫn nại, kiện định và luôn thể hiện lòng chân thành, bởi người thân là nguồn sống, là nguồn bảo vệ chúng ta khỏi giông tố bủa vây khi chúng ta công khai với Thế giới! Và tất nhiên, sự thành tựu đến từ sự nhẫn nại. Hãy cảm thông điều này với Cha mẹ và người thân nếu họ chưa chấp nhận được điều khổ sở này của ta! Đừng vội vàng, Em và Anh cần thời gian thêm một chút nữa! Bình an và hạnh phúc đến mau thôi!
- Em mong Anh đừng đối xử như là tội nghiệp với những người con gái, những người phụ nữ đã hoặc đang được dự định sẽ là người Vợ của Anh, Người Mẹ của những đứa con anh. Bởi họ xứng đáng được trân trọng tình cảm và xứng đáng được yêu thương bù đắp hơn là lấy họ làm bức bình phong che chắn cho tình cảm của chính chúng ta! Chúng ta không hề hạnh phúc khi làm điều này, đúng chứ ? Đó là điều lao tâm khổ trí và cô đơn nhất! Họ - những người phụ nữ ấy cần có một hạnh phúc chân thật, một tấm chồng thật sự để chia sẻ, gánh vác, đảm bảo đầy đủ nhất một vị trí của một người đàn ông thực thụ trong gia đình mà không phải chúng ta. Việc chúng ta sinh ra đã là lỗi của tạo hoá thì Em mong Anh đừng góp thêm lỗi vào vũ trụ để lỗ hỏng ấy càng nới rộng! Đó là sự ích kỷ, không phải tình yêu và lá chắn cho chúng ta đặt để cuộc đời mình vào! Chúng ta cũng sẽ không hạnh phúc vì điều ấy!
- Điều cuối cùng, Người yêu của Em! Khi là người đồng tính, hãy cho phép mình lựa chọn một nội tâm sạch trong, hoà ái, hiểu biết một ít về tôn giáo (nếu là Phật giáo thì càng hạnh phúc hơn) mà có thể làm cho tâm hồn của anh trở nên dễ thương, trí nghĩ minh mẫn từ trong cách nghe, cách nhìn và cách cảm thấu để mang sự hiểu biết, lời nói êm dịu truyền đến tai người, mang sự trìu mến để nhìn người, mang sự tươi mát, chu đáo từ tấm lòng của anh đến trái tim người; sống chậm rãi hơn, cẩn thận hơn để nhìn, để nghe, để hiểu nội tại cuộc sống và tự vươn lên từ nghịch cảnh của bản thân mình. Đâu đó, những người bạn, cộng đồng như chúng ta, có lẽ cũng cần chúng ta chia sẻ những khó khăn với họ!
Và Em đây, với bao nhiêu năm, cùng đôi bàn chân mòn mỏi đứng chờ đợi tình yêu của đời mình, Em đang trên bước đường tìm kiếm anh trong sự khó khăn, mênh mông của cuộc đời, của số phận! Mãi mãi, trái tim Em không dễ dãi để chọn lấy một người Em chưa thể niềm tin, Em chưa thể yêu! Phải là Anh – là Người yêu tương lai còn xa, Em mong anh sẽ tìm về và nhìn ra được Em đang hiện diện.
Em đang chờ anh!!! Hãy tin vào tình yêu này của em!
Hãy chỉ để mình Em được yêu Anh, để lắp lại trái tim còn khiếm khuyết ấy bằng cả sự chân thành!
5. Đừng bao giờ cảm thấy dễ dàng khi quyết định làm tổn thương người khác...Dù là lý do gì đi nữa !?!
Tôi sẽ kể câu chuyện về mình, có lẽ là để nêu 1 ví dụ cho câu nói trên .
Mười sáu tuổi, tôi học chung và sau đó quen thân với 1 cậu bạn, người mà cả cá tính, ngoại hình, tài lẻ và phong cách đều có thể khiến người khác yêu được.
Và cũng như bao nhiêu đứa con gái trong khối ( trai nữa, nhưng sao biết được) ,tôi thích cậu ấy.
Đương nhiên tôi vẫn biết mình không nên yêu, nên tôi im lặng. Cho tới khi vào lớp 11, vì cậu này quá dễ kết bạn nên đã chơi với cả lớp,trừ tôi,người luôn cố cách càng xa cậu càng tốt.
Và rồi chuyện gì tới cũng tới, khi học tiết tin học, tôi ngồi trước cậu... và vì vậy tôi im lặng, và và nếu rãnh cũng chỉ nhìn ra cửa sổ để tránh gây chú ý cho cậu ấy.
Nhưng với tính của cậu ta, thì đương nhiên chuyện tôi khá trầm và hay nhìn ra cửa sổ lại khiến cậu ta chú ý. Và chúng tôi quen nhau từ đó. Vẫn cố giữ khoảng cách, nhưng tình yêu mà, giữa chúng tôi quá hợp nhau, chúng tôi chỉ cần nhìn nhau là hiều nhau nghĩ gì rồi .Nên dù tôi có im lặng, chúng tôi vẫn thân.
Đó là những cuộc hẹn đi chơi cả nhóm mà tôi luôn đúng giờ và chờ trước 1 tiếng, cậu biết nên chạy vội ra chờ chung; những tháng trời cậu đèo tôi đi học thêm chung, dù thích lắm, nhưng vẫn phải ngồi ra cuối tận yên xe, dù nói thật cả trăm lần tôi muốn được vòng tay lên ôm chặt eo cậu. Những trò chơi, sở thích mà cậu cố chia sẽ để cả 2 có thể chơi chung. Và cả những lời hứa 2 đứa sau này sẽ cùng làm nhiều thứ nữa.
Nhiều lắm, những kỉ niệm trong 2 năm 11,12 .
Rồi vào đại học, cậu cũng theo lời tôi mà theo học trường tôi. Nhưng vì khác ngành, tron suôt 4 năm tôi lại chỉ gặp cậu 3 lần ở trường, ngoài ra chỉ gặp khi họp nhóm chơi thân của lớp cấp 3.
Vẫn biết sẽ chẳng có cơ hôi nào, tôi cũng không cố liên lạc riêng với cậu, dù thật ra ngày nào tôi cũng theo dõi cậu làm gì…
Cho tới 1 bữa nhậu, sau đó cả đám về nhà cậu ngủ, được nằm chung vs cậu, còn tụi khác nằm riêng. Cả cái đêm đó, tôi thức trắng tới gần 4h sáng để ngắm cậu ngủ, chỉ để nhận ra rằng mình đã yêu cậu rất nhiều, nhất là lúc cậu quay qua phía tôi và nở 1 nụ cười trong khi ngủ.
Và một tháng sau đó tôi quyết định tỏ tình, nói chung chỉ là 1 lời nói tôi yêu cậu,nhưng cũng nói cậu không cần quan tâm, chỉ cần từ chối 1 cách nhẹ nhàng nhất để tôi từ bỏ.
Nhưng tôi đã lầm, tình bạn giữa tôi và cậu, không đủ để cậu kiềm chế mà dùng những từ ngữ rất phũ phàng.
Và sau đó cậu cắt đứt hẳn liên lạc với tôi, để lại tôi trong sự thất vọng, tan vỡ và cảm giác đau đớn trong tim khi cậu từ bỏ tình bạn đó quá dễ dàng.
Sáu tháng tiếp theo, ngày nào tôi cũng khóc, có khi cả ngày, có khi vài tiếng, bỏ hết tất cả, không ra khỏi nhà, không tiếp xúc với ai.
Chỉ là những chuỗi ngày dài làm bạn với bóng tối, những bản nhạc buồn và nước mắt…..
Rồi thì nó cũng qua đi, sau sáu tháng, tôi cũng chẳng còn nước mắt để mà khóc, cũng đã sợ đau lại những kí ức cũ. Tôi dừng lại và xóa hết tất cả về cậu. Chặn hết tất cả mọi cách tôi có thể gặp lại, theo dõi, nhớ đến cậu.
Sau đó thì tôi cũng đã quên đc cậu, trong nhiều tháng, rồi 1 hôm mùng 3 tết, đi trên con đường trống trãi và nghe nhạc, nhưng chỉ vừa tới đúng 1 bài hát, tôi bỗng bật khóc dù cũng đã gần cả năm tôi chưa từng khóc.
Đó là lúc tôi biết mình chỉ có thể quen dần cảm giác không nhớ tới tình yêu đó, chứ nỗi đau đó đã in rất sâu rồi.
Và mới hôm qua 14/4 , đám cưới của cậu, biết là tôi đã không hề còn yêu cậu nên mới định đi dự … Vậy mà tới sáng hôm ấy , tới cái can đảm nhìn tấm thiệp tôi còn chẳng dám. Dành cả ngày chỉ nghe nhạc buồn và thỉnh thoảng rơi nước mắt, dù tôi không hề muốn.
Yêu đơn phương cậu 11 năm, trong đó là 9 năm lặng lẽ và 2 năm tổn thương và cố quên, sao tới bây giờ mà nó vẫn còn đau như cái ngày cậu gửi những dòng tin nhắn phũ phàng đó……
Nhiều người đang quá dễ dàng quyết định làm tổn thương ai đó vì bản thân mình, nhưng các bạn chỉ tưởng tượng được nó tổn thương như thế nào thôi, các bạn làm sao cảm nhận được nỗi đau đó lớn đến thế nào,và nó dai dẳng trong bao lâu.
Chỉ mong mọi người, nếu có quyết định làm tổn thương ai đó, thì hãy vì chút tình nghĩa cũ, mà nương tay với trái tim của họ, nó mong manh lắm!!
PS: Cũng đã tìm được đúng người nên 11 năm ấy tôi cũng sẽ chỉ nói ra hôm nay để quên đi, và nêu 1 quan điểm của mình với mọi người.