Ảnh bìa của undefined
ảnh đại diện của undefined
c/gay18cfs
admin
5 năm trước
[CFS TỔNG HỢP] Link gửi CFS: http://goo.gl/forms/8UsK6nQLqU Link gửi Love Bus: http://goo.gl/forms/l0gv9crvMr Link Group: Gay
Hình mô tả cho bài confession
[CFS TỔNG HỢP] Link gửi CFS: http://goo.gl/forms/8UsK6nQLqU Link gửi Love Bus: http://goo.gl/forms/l0gv9crvMr Link Group: Gay Confession Link Instagram: https://www.instagram.com/gay18cfs -3T- -------- 1. """Viết cho anh, cho em, cho cơn gió """" #vội"""" qua lòng anh: Còn nhớ ngày hôm đấy em bị đau tay vào hỏi cách chữa, cũng là bệnh nghề nghiệp mà anh vào cmt tư vấn cho em. Chúng ta quen nhau vậy đó.... Rồi hàng ngày vẫn nói chuyện với nhau, nhắn tin bình thường. Một ngày em bỗng nhiên gửi ảnh cho anh bảo em muốn thoải mái nói chuyện, em muốn biết mặt nhau. Tất nhiên là anh từ chối, vì anh chưa bao giờ cho ai biết thân phận của mình... Nhưng rồi vì sự nhiệt tình của em anh cũng đã dần dần hé mở. Rồi nói chuyện với em chúng ta yêu nhau bao giờ không biết! Anh đã yêu em! người đầu tiên anh mở lòng! Bố em còn call video cho anh nói chuyện một số điều! Sao anh quý bố lắm.... muốn nói chuyện với bố thật nhiều. Bố gọi anh là """"con"""" rồi xưng """"bố"""" nữa. Bố bảo anh về nhà chơi, bố khen anh hiền... Anh đã có thật nhiều dự định về chúng mình, anh muốn đưa em về nhà, anh muốn đc yêu em một cách công khai. yêu em anh nhớ em không thể chịu được, hằng đêm thao thức! có hôm ngủ dậy giữa đêm anh đã rơi nước mắt vì 2 ngày trời em không nói chuyện! anh chưa bao giờ khóc vì người nào khác trừ bố mẹ! Em cũng biết điều đó đúng không? nhưng rồi em muốn trao đổi fb với nhau! anh đương nhiên không ngần ngại! vì anh chả có gì dấu em cả! một tháng trôi qua anh đọc được tin nhắn của 3 người: + người thứ nhất """" em nhớ anh, sao anh không trả lời tin nhắn em"""" màu sắc tin nhắn còn là màu hồng. em bảo tin em! nó đơn phương +người thứ 2 :"""" em yêu anh"""" em vẫn bảo hãy tin em + rồi người thứ 3: """" cuối tuần này sang anh chơi"""" em vẫn bảo hãy tin em trước đó em bảo là fb chính em không cho ai trong giới biết! em không nc với ai trong giới! và rồi họ nhắn tin như vậy? em biết anh phải nghĩ sao bây giờ? nếu trước đó em chưa từng nói chuyện với họ, là sao họ có thể nt như vậy với em...? những tin nhắn cũ thì em lại xóa đi hết anh đã phải rất khổ sở khi quyết định. Anh mua bia về uống rồi quyết định block em. Đau khổ bây giờ chắc còn dễ dàng hơn là yêu em sâu đậm nữa... anh buồn, đến giờ anh vẫn buồn! còn em thì ngày ngày đăng ảnh, ngày ngày live. Nói chuyện cười đùa sao lòng anh đau đến vậy! Chẳng lẽ anh bị em lừa gạt thật sao? THÔI dài quá rồi chắc không ai muốn đọc nữa... anh vẫn tự hào là chúng ta đến với nhau từ sự chân thành! Anh và em chưa từng đi quá giới hạn đúng không? <a href="https://confession.vn/11-ieu-phu-nu-nen-nho-trong-tinh-yeu-1-phu-nu-can-phai-nho-chon-an-ong/" title="hay vì" alt="hay vì">hay vì</a> em không có cảm xúc với anh :)? chúc em thi tốt! đậu vào trường mà em mong muốn! một mét tám!""" 2. Hôm nay rãnh rỗi nên e mò vô face của a để xem cuộc sống hiện tại của a ra sao. A, người yêu cũ của e, người đầu tiên trong cuộc đời giúp em nếm được những vị đắng, cay, mặn, ngọt. Mình chia tay cũng lâu rồi há, từ giữa năm e đang học 11 và hiện giờ e đã là sinh viên năm 3. Xem face a làm e nhớ lại chuyện của khoảng 6 năm trước. Học đến lớp 10 mà e chưa biết yêu là gì, hè năm đó nhờ zingme mà e với a quen nhau, yêu qua mạng, buồn cười. Vậy mà cũng được gần 8 tháng, lúc e mới quen a e hơi bị xấu như hà bá chết trôi vậy, còn a thì đỡ hơn e, khuôn mặt ưa nhìn tóc nhuộm vàng và cái miệng móm móm cười rất duyên,a quê ở Đầm Dơi lớn hơn e 3 tuổi có một người a sinh đôi. Vì ở xa yêu qua mạng nên a hay nhắn tin với e, hay gọi để nói chuyện với e những lúc e đi học hay tan học về. E còn nhớ những lúc điện thoại e hư và khi sửa xong nhắn tin cho a thì tin nhắn mà e nhận lại được sự vui mừng của a. E còn nhớ a nói là khi a thấy tin nhắn của e a đang ở ngoài đường mà a nhảy lên như một thằng điên vậy. Đó là khoảng thời gian đầu nhưng càng về sau thì điện thoại thưa dần chỉ còn nhắn tin nhưng những cuộc nhắn tin đó đa phần là cãi nhau rồi a chặn e 2 3 ngày. Rồi một ngày 28 tết a điện thoại nói chia tay, nói chuyện một lúc thì a nói a giỡn. Chiều 29 tết a điện thoại nói chia tay thật và kêu e lên face mà xem người yêu mới của a, một chàng trai tên K đẹp trai, con nhà giàu, style các kiểu....Hôm sau là mùng 1, năm đó tết không có 30, cái tết kinh khủng nhất cuộc đời e cho đến lúc này. Qua tết chính xác là mùng 10, a nhắn tin tìm và nói e biết a đã chia tay thằng đó, haha e và a quen lại nhưng cũng chưa tròn tháng a lại bỏ e và quen một thằng....giờ e quên cmn tên rồi....một thằng nhóc lớn tuổi hơn e nhưng nhìn baby cute các kiểu chứ ko phải quê lúa chợ trời như e, đó cũng là lúc tình yêu của e và a chấm dứt. Một tình yêu chưa từng nhìn thấy mặt nhau ngoài đời. Một tình yêu có rất nhiều lời hứa chưa thực hiện được(giờ e hết yêu a cmnr, chính xác là khoảng nữa năm sau ngày mất liên lạc với a). Một thời gian sau a có dịp lên Cần Thơ và nhờ bạn a chở qua cho e gặp mặt một lần vì a đã từng hứa và đó cũng là lần gặp duy nhất cho đến bây giờ. Sau đó e và a mất liên lạc. A tên LêC...T... nhưng e tìm face các kiểu cũng không tìm được a. Rồi một ngày e thấy a live trên trang HBVN và tên face a là LêB...D... hèn gì e tìm không ra và từ ngày đó lâu lâu e hay vô face a để xem cuộc sống a ra sao. Hiện tại a đang làm Club tại Cà Mau và cuộc sống cũng khá đầy đủ. E của hiện tại đã bớt quê lúa chợ trời mà e đã chuyển vô được nhà lồng chợ rồi haha. E thấy a đăng stt bảo thích người mập, bụng bự không biết có phải a cũng còn nhớ tới thằng nhóc quê mùa này không. E không biết a có đọc được những dòng này không vì e thấy a chỉ like trang LGBT Việt Nam, nhưng e nghĩ có thể a sẽ đọc được. Nếu đọc được thì chấm cái để e biết nhé và cũng hẹn a một ngày nào đó mình chạm mặt nhau ở một góc nào đó của mảnh đất Sài Gòn phồn hoa này để sẵn tiện e giới thiệu cho a biết về một người chăm sóc e từng miếng ăn giấc ngủ, từng cái áo cái quần mà e không cần đụng tới móng tay gần 3 năm nay tuy cũng có lúc la e vì tội làm biến. Gửi a chàng trai cung Song Ngư. 3. """E hiểu a đang suy nghĩ gì, và nghĩ gì về e. A nói a hiểu nội tâm e – đứa vô tư, trẻ con, trốn tránh...thế nhưng e cũng k muốn giải thích gì để a hiểu lòng e và e cũng không muốn ai hiểu cho mình. Bên ngoài e thế đấy, cứ vô tư, e đùa giỡn nhưng sâu trong suy nghĩ của e nó lại khác. Vốn dĩ e ít nói hơn, im lặng hơn, độc thoại nhiều hơn. Nhưng hôm nay gặp lại a, e sợ cái không gian im lặng, e sợ đối diện với a và sợ chỉ có ánh mắt nhìn nhau rồi hỏi thăm vu vơ rồi lặng nhìn vút đi và rồi lặng im. Nên e phải nói, phải làm để có 1 cuộc vui, đùa cợt để đc a suy nghĩ, a chú ý, a tập trung với từng lời nói, cử chỉ của e. Để rồi cho a dạy e, trách e, mắng nhẹ e về mọi cử chỉ đó. E dở trong lời nói, e vụng về trong cách tạo dựng và càng tồi tệ hơn khi ngồi trước mặt đối diện với a :( . Anh muốn ôm e là vì gì? E lấy tư cách gì để cạnh a nữa, và lúc đó ta là gì của nhau. Nếu như e dễ dãi trong hành động, trong tình cảm và cả con tim lẫn lý trí của mình thì bây giờ chắc e cũng không đứng vững và tồn tại nỗi nữa rồi cũng không 1 mình đến bây giờ. E cũng quen rồi với cảnh phải tự mình đóng băng tim mình, đánh lừa đi cái cảm xúc vốn dĩ là do chính mình tạo nên. Nó đau, đau lắm a à ! e cũng là con người có trái tim, có cảm xúc, có thương, có yêu nhưng cũng chỉ lặng nhìn hạnh phúc đó nuốt nước mắt vào tim và dối rằng “ mình không đáng để nhận hạnh phúc đó ! “ và cũng quen với cái chai sạn trong tình cảm, sợ 1 lần phải yêu thêm 1 người, sợ cái bản tính trẻ con, vô tư, lụy tình trong e để rồi cô đơn trống vắng đến mãi thôi. Thế thôi bao nhiêu đó e cũng vui rồi. Gặp lại a sau những năm tháng kí ức về hoài niệm đẹp đó. A vẫn còn thương e. E hạnh phúc vô cùng. E cứ tưởng a không muốn gặp e nữa  . E cứ tìm, cứ tìm, cứ nhớ, cứ thương, cứ mong rồi đợi để được nhìn thấy a, nói chuyện với a dù chỉ là vô tình ta chạm nhau. Nhưng nó hơn e nghĩ, a và e hẹn trực tiếp để gặp nhau. Nhưng rồi e vụng về, nó không biết suy nghĩ vì a cũng đang đi làm, bộn bề với sự lo toan, a stress, a suy nghĩ cho e nhưng e thật vô tâm. Không suy nghĩ điều đó cho a. Chỉ là lúc được gặp lại a, e bối rối, cực kỳ bối rối, e chờ thời gian, e đến từ sớm, nhưng rồi lại sợ phiền a lúc đó vì a chưa tan sở, e nói dối rằng e đi ăn cơm nhưng e đứng đó tới lúc 12h trưa ( trời nắng muốn chết). Đường đi này còn dài thật, cả anh và em. Nhưng biết đâu em dừng lại ở 1 nơi trước anh, rồi đứng đó, rồi mãi nhìn anh bước tiếp. Để nhìn lại kỉ niệm ký ức cho 1 hoài niệm ta đừng trải qua, cho riêng em gìn giữ, cho tuổi hồn nhiên thật đẹp khi đó để mỉm cười rồi tiếp tục bước tiếp đi. Ta từng quen nhau – thằng nhóc vô tư, trẻ con năm đó nó cứ giữ mãi ở tuổi 20 – tuổi thanh xuân đẹp nhất của 1 đời người mà nó muốn giữ mãi cho người nó thương. """ 4. """Anh và em biết nhau khi vào lớp 10. Em học A1, anh học A2. Lớp kế nhau, đi học tan trường anh đợi đón em qua lớp học thêm cùng nhau. Là bạn thân, nhưng chưa bao giờ “mày , tao “ với nhau , mà vẫn “tớ và cậu” nghe cứ ngượng ngượng. Em đã thích anh từ lúc đó. Lên lớp 12, lúc ghi hồ sơ, anh nhắn tin hỏi em sẽ thi trường gì , nguyện vọng gì , để anh cũng điền như vậy. Lòng em hoài nghi, nhưng vẫn giữ một niềm đơn phương, em cứ chờ anh nói ra. Đến năm 1, anh và em học chung trường nhưng đã khác nghành. Một lần đi chơi, em giỡn với anh, hỏi anh đã có bạn gái bồ bịch gì chưa, nhưng anh lơ đi. Đến cuối năm 1, anh nhắn tin với em. “Anh vừa chia tay bạn gái”, trái tim vừa đau lại vừa vui, đau vì làm gì có thứ tìn bạn đến tình yêu, nhưng vui vì anh chia tay rồi em sẽ có cơ hội. Những năm 2,3 em vẫn vậy, vẫn một mình , một mình để hy vọng có ngày anh sẽ nói yêu em. Đến năm 4, chúng ta đã chơi thân với nhau được 7 năm rồi, và “ tớ tớ cậu cậu “ . Đêm đó anh lại chia tay bạn gái, và em hẹn anh ra uống nước để an ủi . Ngồi bên anh, em quyết định nói rõ lòng mình. Đêm đó chúng ta đã nảy sinh quan hệ với nhau. Em biết rằng đó là anh uống say và buồn nên mới như vậy. Em cũng rằng anh cũng thích em, nhưng không thể bên em. Sau hôm đó, em vẫn bình thường và “cậu tớ “ với anh. Và đêm đó không ai nhắc lại. Cuối năm 4, em được học bổng sang Hàn Quốc để tu nghiệp , em đi trong 3 năm. Em trở về, bây giờ anh đã là nhân viên cho một công ty tên tuổi. Lương cũng khá cao, anh bảo cuối năm anh đám cưới. Trái tim em như chết lặng. Anh bảo em có người yêu chưa, “tớ vẫn chưa”- là câu trả lời của em, nhưng thật ra em đã yêu, yêu một người không thể yêu mình, yêu một người yêu mình nhưng không thể nói yêu mình. Anh sẽ là một người chồng tốt, anh đẹp trai và là một kỹ sư giỏi, tương lai sẽ rất sáng. Anh hỏi em về VN rồi có đi nữa không, “tớ sẽ đến Nhật Bản để lập nghiệp” là câu trả lời của em. Em sẽ đi, đi để tập quên, để tập yêu “ một người” không phải anh. Đi xa để tiết kiệm nước mắt cho người không thể yêu mình. Em phải kiếm thật nhiều tiền để lo cho ba mẹ và em trai, Cậu đã bên tớ rất lâu, ký ức của tớ lấp đầy hình ảnh của cậu. Những chuyến đi cùng anh, những bức ảnh em sẽ giữ mãi. Quyển nhật ký này em sẽ đốt, vì em muốn “mối quan hệ chúng ta “ mãi mãi là một bí mật. Tạm biệt anh, người em yêu. “Tớ sẽ về thăm cậu và con cậu^_^”""" 5. """-Anh cần thêm thời gian! Bao lâu đây anh? 2 năm 3 năm, 5 năm rồi! ở cạnh nhau chừng ấy năm, chưa đủ sao anh? Khi mà yêu thương k vượt qua được định kiến, thôi thì đến đây thôi anh nhé. Đau đáu trong lòng vì tiếc nuối bao năm tuổi trẻ. Đáng lẽ e nên nhận ra điều này sớm. Nếu có cái ngày a đưa e về thì nó đã diễn ra rồi chứ phải là bây giờ, cũng phải là ngày mai hay 1 ngày nào đó ở thì tương lai. Anh nói e k hiểu cho anh. Anh muốn lo tốt cho cả 2 đứa, anh làm mọi thứ cũng chỉ vì tương lai. Sao cứ phải đùa dỡn với thanh xuân của em vậy! Bao năm qua, em chưa từng nói với anh rằng e rất mệt mỏi đúng k? Suốt khoảng thời gian đó e cứ đếm từng ngày, e thấy mình cứ giống như 1 con lắc, lặp đi lặp lại những thứ như đã lập trình sẳn. Chỉ bởi 1 câu anh nói “ cho anh chút thời gian”. Em cứ vậy mù quán nghe theo. Để r chợt nhận ra mình k cứ loay hoay mãi mà vẫn chư nhìn đâu ra là thời hạn cho mối quan hệ này. Để bây giờ mọi thứ với e trở nên quá mơ hồi. E trở thành gánh nặng, trở thành mối lo, mối nguy hại cho hạnh phúc Gia Đình Người Khác. Em cho anh thời gian để anh đi xây tổ ấm với ng khác sao? Thà anh đừng xin thứ đó từ em, thì chắc có lẽ e sẻ vui hơn bây giờ. Đau... Bổng dưng mọi thứ đổi chiều với e như cái lật bàn tay nhẹ nhàn chẳng báo trước. Em vô tình trở thành người thứ 3 trong mối quan hệ bị biến cho k rõ ràng. Bây giờ đến cả nước mắt của em cũng trở thành sai trái. Vui không anh? Anh luôn mơ ước 1 gia đình nhỏ hạnh phúc mà. Những điều anh mong muốn đều đã có được hết cả rồi. Ba mẹ a vui, gia đình anh đầm ấm, sự nghiệp anh vang dội! Còn em? Em của tuổi 20 đâu r hả anh? Thật sự e chẳng tiếc 5 năm ấy chút nào cả đâu. Điều e ân hận nhất là gia đình. E vẫn cứ nghỉ, dù sau này có xảy ra bất cứ điều gì đi chăng nửa, thì thứ duy nhất e còn lại sẻ là anh. Anh sẻ cho e gia đình. Nhưng sau bao đổ vở chỉ còn lại mình em! Ngu.... Trong mắt mọi người anh hoàn hảo quá rồi. E lại chẳng thể nào với tới. Chỉ với 1 câu anh nói e đã dùng 5 năm để nghiệm. Bây giờ e còn lại gì đây anh! Trong chuyện tình cảm chắc k tồn tại cái văn hóa xếp hàng đâu hơ? Trong 1 nốt nhạc bản thân trở thành ng đứng sau, đứng sau hạnh phúc của ngta. Sau bao tiếc nuối chỉ có thể trách bản thân ngu dại. Đáng lẻ ra sau cái lần e bỏ đi 10 ngày mà anh k hề hay biết thì e nên nhận ra vị trí của mình rồi. Thôi thì lúc đó đang yêu mà. Có đáng gì đâu 5 năm. Có 5 năm chứ mấy... -Trong lòng anh dù như thế nào thì em vẫn luôn ở vị trí số 1. - Không ai muốn là số 1 cả đâu anh! Trong tình cảm e muốn là Duy Nhất. Tìm gặp nhau chỉ để nói với nhau như thế thì thôi thà anh đừng đến, trong mắt mọi ng em đã xấu xa đến k tưởng rồi. Thì xin cho e cứ mãi khùng điên trong thế giới của riêng em đi. Lựa chọn, anh cũng đã làm rồi, mọi thứ đi đến đây âu cũng là số phận cả rồi mà. E có tiếc, anh có còn tình cảm thì giữ cho nhau chút tôn trọng xem như là chút yêu thương còn sót lại. Để rồi ngày mai kia, ở bên ngoài đó, biết đâu e có gặp lại anh, gặp lại người nhà của anh, thì xin cho e 1 lần ngẩn cao đầu mà bước qua. Để 5 năm e trả k <a href="https://confession.vn/13776-co-ai-khi-yeu-phai-chon-ben-hieu-hay-ben-tinh-nhu-minh-khong-min/" title="phải" alt="phải">phải</a> là cái giá để mua sự khinh bỉ từ phía họ. Cứ xem như anh nhận thiệt thòi về mình đi, thay vì có e như trước đây thì giờ anh có chị ấy anh nhé... Trải lòng ra cho những đổ vỡ chưa kịp lành. Xin cho những ai còn đang cứ mãi chông chênh chưa biết hướng đi nào cho 1 danh phận, thì hãy tỉnh táo bạn nhé. Yêu thương hay cho đi yêu thương chưa bao giờ là xấu cả, đừng biến nó thành lý do để mà quên đi tuổi trẻ mình. 6. """ Có những điều thổ lộ bằng chữ viết người ta sẽ cảm thấy dễ dàng hơn. Hoặc nó là ý kiến cá nhân của riêng tôi, nếu bạn cảm thấy rằng nói trực tiếp những gì bạn nghĩ trong lòng sẽ dễ hơn là viết. Tôi chọn cách viết thay vì nói do còn một lý do nữa. Đó là viết bằng chữ có thể sửa chữa và chỉnh chu hơn. Lời nói có thể vì cảm xúc mà nói sai nhưng khi viết thì có lẽ là không thể. Và tôi có hai điều cần nói ở Confession này. Gửi em, #G27408 Đầu tiên là tôi cảm ơn em đã viết cho tôi những dòng tình cảm ấy. Tôi đã đọc được nó sớm hơn khi mà nó được đăng lên Fanpage. Lúc 3h sáng, em gửi cho tôi bằng tin nhắn, một tin nhắn thật dài. Và một đêm thật dài. Trước đó chúng tôi đã nói chuyện với nhau rất nhiều, trục trặc và im lặng. Tôi hay chọn cách im lặng cuối mỗi lần như vậy để cho tâm mình bình ổn hơn, để cho cái tôi của mình lắng xuống đã rồi hãy quyết định. Tôi biết sự im lặng đó làm người tôi yêu cảm thấy rạn vỡ và đau. Nhưng tôi không thể vì thế mà nói nhiều hơn để rồi quyết định vội vã. Tôi hay suy nghĩ về quá khứ và cảm thấy lòng mình vẫn còn ghen với những cô gái đã được em dành tình cảm trước khi quen tôi. Dù nó chỉ là quá khứ mà em hay gọi là “em cảm thấy mình sai” nhưng nó đủ để tôi hiểu rằng tôi còn yêu em rất nhiều. “Anh thương em, sẽ không cần trước sau, vì anh đã đặt mình ở hướng vô cùng…”. Tôi nhớ về lần hẹn đầu tiên, tôi vẫn chưa tin em là một người như thế nào khi chỉ nhắn tin qua mạng xã hội ảo. Tôi đã từng đăng một lovebus ở Group kín và nhận hơn một nghìn bình luận. Người khác kết bạn với tôi tới tắp, nhưng rồi chẳng mấy ai có thể trò chuyện nhiều hơn. Thế nên tôi chẳng hề cho một thông tin nào về tôi nhiều hơn nữa. Và tôi tự xin số điện thoại của em để liên lạc nhưng không hề cho em số của tôi và em bảo là em tin tôi sẽ đến. Chúng tôi ở xa nhau gần 30km nên tôi chọn phương tiện di chuyển là xe buýt. Một buổi chiều tháng 11, tôi kiên định ngồi chờ ở bến xe An Sương với số điện thoại em cho và nó không hề liên lạc được. Nắng trên bầu trời chiều cũng sắp tắt, tôi nghĩ rằng mình bị lừa khi ngồi suốt một tiếng để bấm hoài một con số để gọi và nhận lại chỉ một câu “ Thuê bao quý khách vừa gọi…”. Gọi không được, tôi lại mở 3g vào Facebook tìm em để nhắn tin vào cái messenger online từ mấy giờ trước. Bực mình quá, tôi đã trách em rất nhiều, cả dòng chữ """"Đ. M anh!"""" trong đó. Trời tối đen, tôi bắt đầu nhìn những chuyến xe buýt gần như cuối cùng rời bến. Tôi chạy ra ngoài cổng để tìm một người nào đó mà mình chỉ biết mặt qua những tấm hình gửi. Tôi thấy buồn khi nhìn quanh đó chẳng thấy ai ngoài những bác xe ôm mời gọi tôi đi cuốc xe của họ. Nhìn đồng hồ, tôi đã chờ ở đấy hơn 1 tiếng rưỡi và 81 cuộc gọi không liên lạc được. Tôi đã kiên nhẫn hơn mình tưởng. Nhưng mà chuyến xe cuối không hề kiên nhẫn với tôi. Tôi bước lên xe với một tâm trạng khó tả được. Cảm giác như vừa bị ai lừa mất cái gì đó. Liệu là niềm tin chăng? Khi bị lừa mất niềm tin, con người ta chuyển sang nghi ngờ mọi thứ. Tôi thắc mắc tại sao tôi có thể bị lừa như vậy? Tại sao lại là số điện thoại giả? Tôi là một cậu sinh viên chẳng có gì để lừa cả, tại sao? Tôi lại hỏi mình rằng sao tôi không thử cho số điện thoại của tôi cho em, biết đâu em sẽ gọi cho tôi. Điện thoại còn 10% pin, tôi mở lại 3g. Thông báo messenger hiện lên, là tin nhắn của em. Nội dung là xin lỗi tôi về số điện thoại bị sai """"093..."""" em nhắn thành """"094.."""". Em hỏi số điện thoại của tôi và cho lại số của em. Em gọi cho tôi cuộc thứ nhất, tôi không bắt máy. Em lại nhắn tin năn nỉ tôi trở lại. Và em lại gọi, lần này thì tôi nghe máy. Em hỏi tôi đang ở đâu, em sẽ tới. Tôi nói tôi không biết, ngoài kia tôi không thấy gì hết. Tôi bảo em nếu thật lòng muốn gặp thì chạy sang chỗ tôi mà kiếm, tôi đã về rồi. Em bảo tôi xuống xe đợi em, chỉ cần nói địa điểm em sẽ tới, em nói là em đã đợi tôi một tiếng rưỡi rồi và em sắp khóc. Tôi tắt máy và lưỡng lự suy nghĩ. Tôi chả biết trạm nào cả, chuyến xe cuối có vẻ nhanh và đông đúc hơn tôi tường. Rồi thì có một chú nhấn chuông báo trạm, tôi len lỏi qua những người khác và bước xuống theo chú. Một nơi lạ lẫm, tôi chẳng biết ở đâu. Nhìn lên một cửa tiệm, tôi thấy địa chỉ ghi là Tân Thới Hiệp và trước mặt tôi là một cây cầu vượt. Tôi gửi cho em một tin nhắn, miêu tả tôi đang ở chỗ đấy và mặc sơmi trắng, áo khoác đen. Tin nhắn vừa gửi đi, chiếc điện thoại cũng hết pin tắt nguồn. Có ai đã nói “ đợi chờ là hạnh phúc” mà sao tôi cảm thấy bồn chồn, lo lắng. Liệu một lần nữa tôi có bị leo cây không? Tôi nhìn xung quanh, mọi thứ đều lạ lẫm và có vẻ gì đó đáng sợ. Dòng xe cộ xiên quàng, ánh đèn đưởng hiu hắt mang một vẻ gì đó khác lạ. Tôi vẫn chờ và soạn ra trong đầu một văn bản kết tội em ấy với cái bụng đói meo của tôi. Và nửa tiếng sau, người tôi cần đợi cũng đến. Rồi cũng chẳng hiểu tại vì sau mà gặp em, tôi chẳng nói được gì ngoài câu “ Em xin lỗi”. Tự dưng tôi lại trở thành người có lỗi. Mà tôi cũng có lỗi thật, lỗi không cho em số điện thoại của tôi. Tự dưng trong tôi có một niềm tin mãnh liệt sống dậy. Em chở <a href="https://confession.vn/11101-chuyen-ve-ra-mat-nha-nguoi-yeu-cha-la-minh-voi-any-cung-moi-quen-tinh-ra-cung-uocmay-thang-p-n/" title="tôi đi" alt="tôi đi">tôi đi</a> lòng vòng rồi lấp đầy cái bao tử bằng một món quen. Giờ chúng tôi hay gọi nó là “hủ tiếu ba tô”. Chẳng qua là vì đợi nhau đói quá mà hai người ngốn hết ba tô hủ tiếu thôi. Em ăn ít, sớt cho tôi gần hết phần của em. Em còn ngồi kể về lịch sử cái quán Hủ tiếu Nam vang ấy nữa. Em nhỏ bé và có nụ cười không thấy mặt trời với hai cái má lúm. Sau lần gặp đó, chúng tôi quyết định quen nhau. Vì tin tưởng nhau mà yêu nhau. Vì niềm tin về người còn lại mà chờ nhau. Chúng tôi vẫn phải tìm hiểu nhau nhưng hứa với nhau rằng, không phải cứ yêu nhau là phải hợp nhau. Cái lý do chia tay nhau do không hợp thật cũ rích. Đối với chúng tôi, yêu nhau là thay đổi để hợp nhau hơn nhưng vẫn tôn trọng nhau. “Mình yêu nhau bình yên thôi…”. “ Mình đến với nhau bằng niềm tin”, “Yêu là chia sẻ với nhau những nụ cười và giọt nước mắt” và còn nhiều câu nữa chúng tôi đã nói cùng nhau. Tiếp theo, mình đã đọc được những Cmt của các bạn. Chúng tôi có vẻ là một đôi đũa lệch. Chúng tôi chênh lệch về chiều cao (1m88- 1m60), về tuồi tác (20t-27t), chúng tôi khác nhau về tôn giáo nhưng chúng tôi chẳng thể nào vì vậy mà có thể đánh mất tình cảm của mình. Tôi chợt nhận ra rằng, liệu có phải là một cặp xứng đôi vừa lứa mới có thể yêu nhau và được mọi người ủng hộ chăng? Tôi chẳng biết như thế nào, nên vui hay buồn vì điều đó. Bây giờ là 0h15, chùng tôi bên nhau vừa đúng 5 tháng. Thời gian này chưa đủ dài, nhưng có lẽ nó còn tiếp tục. Tôi và em đã đi cùng nhau nhiều nơi, nơi đó không xa hoa, không tráng lệ. Chúng tôi không đủ giàu để tặng nhau những món đắt tiền. Nhưng chúng tôi có những điều chân thành nhất. Lần đầu tiên của em, em run lên và sắp khóc, tôi ôm em vào lòng và xin lỗi. Tôi chẳng biết phải tả cảm giác ấy ra sao, tôi nhìn em ngủ ngon lành trong vòng tay tôi. Em đã hi sinh thật nhiều. Em đã từng quen bạn gái và cũng đã có một số hành động khi đi chơi với nhau. Em đã hôn, đã ve vuốt, đã được bạn gái làm tình bằng môi miệng. Duy chỉ một thứ quan hệ là chưa, em một mực khẳng định như vậy. Và tất nhiên tôi tin. Em giờ là thụ của tôi cơ mà. Tôi là cậu sinh viên năm hai, ngập ngụa trong deadline với thuyết trình, kịch bản, diễn kịch, làm poster, làm tiểu luận. Em là một cậu bác sĩ mới ra trường nhiều nhiệt huyết. Cả hai đều bận, thời gian gặp nhau chẳng chẳng có nhiều, chỉ lúc ngơi rảnh là nhắn tin cho nhau. Cuối tuần dành cho nhau một chút thời gian để đi chơi, ôm nhau ngủ bù. Vậy thôi, bình yên. Rồi cũng có lúc tôi hay em bận quá. Chẳng thể gặp được nhau, thế là một trong hai bị stress. Chẳng thể hiểu nổi. Tôi hay kêu em tiết kiệm, vậy mà em mua vé đi du lịch Thái Lan chẳng hỏi tôi, em đi Vũng Tàu với bạn, em cứ thích là đi. Tôi cảm thấy buồn khi lời tôi nói em chẳng chú ý đến. “ Em còn nợ mấy trăm triệu, tiết kiệm một ít đỡ một ít. Biết trước em đầu tư vào BCC thì anh đã không cho. Em tham quá nên hại thân. Bao nhiêu tiền đó có thể làm thứ khác mà.”. Giờ thì khác rồi, cũng thay đổi biết tiết kiệm hơn. Em hay hỏi tôi về tương lai khi tôi là đứa cháu độc tôn ba đời của dòng họ, tôi trả lời em “ Chúng mình sẽ xin con nuôi hoặc là nhờ người mang thai hộ. Nhưng chuyện đó chưa tính sớm được. Anh đã bảo với nhà rằng 35 tuổi mới tính chuyện kết hôn. Anh cố gắng ra trường tìm việc làm, kiếm tiền xây nhà cho ba với ông. Rồi có chuyện gì thì anh cũng lo cho ba với ông đầy đủ rồi. Họ có không chấp nhận thì anh đi cũng thấy yên lòng được một nửa. Nhưng mà nếu em bắt anh bỏ gia đình để theo em thì không được. Cái đó là trốn tránh. Anh không muốn như vậy. Cái anh cần là được gia đình hai bên hiểu và chấp nhận”. Bây giờ mọi thứ đã bình yên trở lại, tôi và em vẫn hối hả với công việc của mình. Hy vọng sẽ bên nhau bền chặt và hiểu nhau, thương nhau nhiều hơn. Sau này mua nhà ở Sài gòn, em mở phòng mạch, tôi thì đi dạy và làm báo, viết văn. Mở một quán cà phê vào buổi đêm giao lưu acoustic vào thứ 7 hàng tuần. Chủ nhật thì đưa em đi lễ nhà thờ. Sau đó đi quanh quẩn SG tìm quán ngon mà ăn cho no nê. Vài tháng dành thời gian đi du lịch cùng nhau một lần. Bình yên thôi, Anh yêu em! “...Qua ngày mưa là những ngày nắng vàng an nhiên Qua ngày bão giông gió sẽ dịu dàng bên hiên Môi kề môi và đôi bàn tay vẫn xiết chặt mãi Bên nhau câu chuyện trò sớm hôm Có tình yêu nào như tình yêu tuổi thanh xuân Yêu bằng tất cả chân thành khát vọng xuân xanh Yêu là khi mình sẽ cùng nhau nhìn chung một hướng Qua bao vui buồn vẫn mỉm cười.” https://mp3.zing.vn/bai-hat/Minh-Yeu-Nhau-Yeu-Nhau-Binh-Yen-Thoi-Dinh-Huong-Ha-Anh-Tuan/ZW7F6COC.html 0h30 - 11.04.2018