Ảnh bìa của undefined
ảnh đại diện của undefined
c/gay18cfs
admin
5 năm trước
CFS TỔNG HỢP Còn nguyên vết thương sâu... Link gửi CFS: http://goo.gl/forms/8UsK6nQLqU Link gửi Love
Hình mô tả cho bài confession
CFS TỔNG HỢP Còn nguyên vết thương sâu... Link gửi CFS: http://goo.gl/forms/8UsK6nQLqU Link gửi Love Bus: http://goo.gl/forms/l0gv9crvMr Link Group: Gay Confession Link Instagram: https://www.instagram.com/gay18cfs 1. "Ngồi trong đêm tối, khói thuốc đắng không bằng trái tim em. Anh à! Yêu anh, em chẳng nghĩ và mong sẽ nhận lại điều gì to lớn từ anh hết. Chỉ cần trái tim anh hướng về em thôi. Quãng đường ta đi chưa dài nhưng cũng không ngắn nữa, ấy vậy mà a nỡ thốt ra những lời khiến cả bầu trời trong em dường như đổ vỡ. A bảo a không còn tình cảm, nhiều lúc a chỉ thấy thương e chứ không phải yêu, a xin lỗi vì đã lợi dụng e. Em tự nhủ phải mạnh mẽ vượt qua, nhưng nhìn lại đoạn đường dài với bao nhiêu kỉ niệm ùa về, nó cào xé trái tim em đến tan nát lúc này. Em tiếc! Em tiếc những phút giây hạnh phúc, em tiếc cả quá trình vun đắp để rồi còn lại mình em, chỉ mình em lang thang đau đớn lượm nhặt những mảnh vỡ kí ức còn sót lại. Em luỵ tình. Đúng! Em luỵ tình nên vết thương riêng mình em mang, nỗi đau.....chỉ mình em thấu. Giờ đây, chỉ mong có phép màu nào đó che lấp trái tim đang đẫm máu đau đớn này. Để em, để em có thể tìm lại e của những tháng ngày trước đây, những tháng ngày vui tươi, tràn đầy sức sống và nhiệt huyết, lúc mà anh...........chưa đến. Sài Gòn rộng lớn là thế Chệch nhịp 1 giây thôi là mất nhau đến mãi mãi!" 2. "SAU KHI CHIA TAY KHÔNG CÒN KHÁI NIỆM ĐÚNG SAI. Gửi đến những người đang/ đã và sẽ yêu. Bất cứ ai cũng mong muốn cho tình cảm của bản thân đẹp như trong suy nghĩ, nhưng nếu nó không như mong đợi thì sẽ ra sao. Thì chia tay nhau thôi, dù bất cứ lý do gì, dù là thế nào thì sau khi chia tay sẽ có người đau đớn mà tan nát lòng. Thời gian chúng tôi quen nhau không dài lâu, nó chưa được trọn 365 ngày nhưng biết bao nhiêu là khoảnh khắc đẹp đã trải qua cùng nhau, cũng đã bao lần đau đớn vì nhau. Rồi chính vì anh không chịu nỗi áp lực gia đình nên cả hai đành buông tay, ngày đó anh quay lưng, tôi cũng không níu kéo. Sau khi chia tay, nhìn thấy anh sa sút, buông bỏ nhiều thứ mà trước đó anh đã vì tôi mà cố gắng. Tôi đau lòng lắm, nhưng không thể đến bên anh mà an ủi, cả một tin nhắn cũng không dám quan tâm anh. Không phải vì tôi vô tình, mà là vì tôi sợ, tôi sợ vết thương lòng của tôi và anh sẽ không thể nào lành lại nếu cứ xuất hiện trong cuộc đời nhau. Ngày đó anh nói anh chúc tôi tìm được một người mạnh mẽ hơn anh nhưng anh đâu biết cũng từ ngày đó trái tim tôi đau đớn ra sao. Hoặc có <a href="https://confession.vn/14344-minh-vua-bo-viec-tai-ngan-hangngan-hang-ko-phai-la-tot-nhu-moi-n/" title="thể anh" alt="thể anh">thể anh</a> cũng biết nhưng chẳng thể làm gì khác được nữa. Ngày đầu tiên sau chia tay, tôi vẫn còn thói quen mong chờ anh, mỗi lần nghe bạn bè vô tình nhắc tên anh tôi lại cảm thấy nhói một tí. Đi qua những con đường lại thấy hình ảnh của anh, tách cà phê đêm của anh làm tôi nhớ, mùi hương của anh cứ đâu đó quanh tôi. Rồi cứ thế mà đau lòng. Những ngày sau còn tồi tệ hơn, tôi nhớ anh da diết, mong chờ anh xuất hiện bên tôi dù một chút. Rồi anh thật sự xuất hiện, nhưng lúc đó thì cảm giác mong chờ lại chuyển sang căm ghét, ánh mắt của tôi không thể nhìn vào anh nữa. Vậy là phải dặn lòng dứt khoát một lần. Rồi dần cũng không thấy đau khi nghe tên anh nữa, cũng không thấy thương khi ai đó nhắc đến anh. Chắc là lành rồi, vết thương này lành nhanh hơn tôi tưởng. Nhưng khi vô tình thấy anh buông bỏ cả đam mê ngày xưa mà rời bỏ nơi này, tôi lại có một chút buồn. Mâu thuẫn quá nhỉ, mong chờ anh rồi lại căm ghét anh. Có lẽ tôi không thế quên anh, quá khứ này tôi phải cất nó kĩ hơn để không tự làm tổn thương mình nữa, nhưng sẽ mãi không quên. Ngày cuối anh rời khỏi đây, anh xin lỗi tôi, anh xin lỗi vì những tổn thương mà anh gây ra. Nhưng đúng sai đâu còn quan trọng nữa hả anh, giờ đây chúng ta nhìn thấy nhau nhưng ánh mắt thì không còn nhìn thẳng vào nhau được nữa, nên đúng sai đã không còn ý nghĩa nữa rồi anh à. Anh hỏi tôi có thể làm bạn với nhau không, tôi trả lời dứt khoát với anh là Không vì như vậy vết thương đó không bao giờ lành được đâu anh. Xin anh! Một lần buông tay thì dù đúng dù sai, chỉ nên chúc phúc người kia và đừng quay đầu lại nữa. Em đau lắm Mong anh sẽ hạnh phúc với cô vợ sắp cưới của anh, mong anh hạnh phúc với quyết định của mình. Em sẽ không có mặt ở đó để chúc phúc anh, mong anh hiểu. Nhưng chí ít em đã không còn thương anh nữa, em không còn đau lòng vì anh nữa. Mình kết thúc thật rồi. Chào anh." 3. "Sẽ đến một ngày, người đó hiểu ra tấm chân tình của tôi. Hiểu rằng năm tháng đó tôi đã yêu họ nhiều đến thế nào. Hiểu cả những mất mát, cả nỗi đau trong lòng tôi. Sẽ đến một ngày, người đó dịu dàng nói lời xin lỗi vì đã không đối xử tốt với tôi, đã để tôi một mình chịu đựng mà bỏ đi, không chịu cho tôi một lý do giây phút chia ly hay hối hận một điều gì đó <a href="https://confession.vn/%f0%9f%98%8f%f0%9f%98%8f%f0%9f%98%8f-3/" title="về " alt="về ">về </a> tôi. Sẽ đến một ngày như thế, khi những vết thương lòng đã lành lặn, những giọi nước mắt đã cạn khô, bờ vai không còn yếu đuối gọi tên người đó trong đêm nữa. Chúng ta rồi sẽ nhận ra điều mình thực sự cần, điều bản thân thực sự đánh mất, là gì? Ngày đó, nhất định sẽ đến… Nhưng em à,… Lúc ấy, anh đã không còn yêu em nữa! . . . Người đó nói với tôi, “Đôi lúc vui vẻ, em cảm thấy rất yêu anh nhưng khi buồn thì em thực sự rất ghét anh, tính em con nít nó thế anh ạ, ai yêu em người đó chắc khổ lắm, không phải anh mà là người khác chắc họ bỏ em lâu rồi, nhiều khi thấy người khác có người yêu em cũng thấy tủi thân, nhất là vào các dịp lễ như 14/2, nhưng rồi cũng thôi, chắc em là con người của sự cô đơn anh nhỉ”. Tôi cảm thấy sốc, đau lòng khi nghe từng chữ từng chữ một thốt ra từ miệng người tôi thương yêu nhất, người tôi giành hết lòng để yêu thương, giành hết tâm tư tình cảm để nghĩ về. Dẫu biết rằng 1000 con người sẽ có 1001 cách để yêu, nhưng tôi nhận ra rằng họ đối với tôi không phải là yêu, trong ánh mắt người đó, tôi không là gì cả, họ chấp nhận ở bên tôi chỉ vì tôi quá tốt, chỉ vì áy náy với những gì tôi làm cho họ. Cố kìm nén cơn đau, nước mặt nuốt ngược vào lòng, tôi chấp nhận buông tay người đó ra, vì vốn dĩ họ đối với tôi không có tình yêu, miễng cưỡng ở lại bên nhau thì người đau khổ cuối cùng chỉ có mình tôi. Chỉ là một nút bấm thôi, nhưng chạm vào giống như tự lấy dao cứa từng nhát vào tim mình, đau đớn, buồn tủi tất cả đều trải qua chỉ để nhấn một nút “chặn”. Thế rồi tôi rơi vào bế tắc, cố làm cho mình bận để không có thời gian nhớ người đó, đi làm về cố uống cho thật say để ngủ mà không bị giật mình lúc về khuya. Rồi như một dự cảm không lành, tôi ngay lập tức tải Blued về. Điều tôi lo sợ thực sự đã xay ra, người đó của tôi đang tìm cho mình người mới và lý do “em là con người của sự cô đơn”. Tôi nghe miệng mình đắng ngắt, tim đập như muốn vở tung, nước mắt trào ra cùng nỗi phẫn uất, căm hận. Những con đường cả hai đã từng đi qua, ghế đá cả hai đã từng ngồi, những tưởng nơi đó sẽ là nơi hạnh phúc nhất, lưu lại nhứng ký ức ngọt ngào nhất. Nhưng giờ đây, chúng chỉ còn lại những điều đau thương, tràn lan nước mắt, ngoài những ký ức đau lòng ra, những nơi đó không còn gì nữa. Tôi xin off để về nhà, tôi muốn trốn <a href="https://confession.vn/13447-cuoi-vo-va-nhung-ieu-suong-kho-cua-toi-toi-nam-nay-moi-28-tuoi-t/" title="khỏi" alt="khỏi">khỏi</a> Sài Gòn, trốn khỏi cái nơi kinh khủng này, cái nơi chứa đựng đầy sự lừa dối. Sinh ra là con người thì dù mạnh mẽ đến đâu cũng có giây phút yếu lòng, tôi đã quá yêu, quá nhung nhớ, nói câu “anh yêu em” quá nhiều lần để người đó xem nhẹ tình cảm của tôi, xem nhẹ sự thiêng liêng của câu nói ấy. Ba giờ sáng, không thể ngủ được dù đã uống rất nhiều, tôi đi lang thang, tôi ngồi lên thành cầu nơi những năm cấp 3 vẫn hay ngồi hóng gió. Ngước nhìn bầu trời đêm không một vì sao, bất giác từng giọt nước mắt rơi xuống không ngừng, rơi xuống vì sự bất lực, không thể giữ nổi người mình yêu. Mưa, từng giọt mưa rơi xuống, từng cơn gió lạnh, nhưng cũng lạnh không bằng sự cô đơn, buốt giá trong lòng tôi. Tôi ước rằng tôi chỉ yêu người đó 9.99/10 thôi, để 0.01/còn lại, tôi tự an ủi mình vào những lúc yếu lòng như thế này, nhìn lại bản thân, ngoài cõi lòng tan nát, tôi không còn gì hết, hoàn toàn không sót lại cho mình thứ gì. Món đồ duy nhất tôi có là một chiếc ""khẩu trang y tế” người đó cho tôi, tôi luôn cất giữ và xem nó như báu vật, nhưng bây giờ, nó không còn màu của yêu thương, mà là màu của đau đớn và tuyệt vọng. Tôi thả trôi nó vào dòng nước, như thả trôi mình vào dòng đời. Không biết tôi đã tự nói với mình bao nhiêu lần rằng: “chỉ đêm nay nữa thôi, sẽ qua nhanh thôi, rồi mình mai sẽ lại sống tiếp”, đêm nay tôi lại nói thế, nói rằng mình sẽ vượt qua được và tiếp tục cuộc sống, có lẽ họ không xứng đáng có được tình cảm này của minh, rồi một ngày nào đó sẽ có người xuất hiện, chắp vá, xoa dịu lại những vết rách sâu trong tim, rồi mình sẽ lại được yêu một lần nữa. Đây là những lời cuối cùng tôi muốn gửi đến em, H.V.Q 24/01/1998, cậu bé trường Kinh tế - Luật có nụ cười đẹp hơn hoa. Tôi yêu em không hối tiếc, chỉ là có quá nhiều việc chưa làm được cho em, có lẽ tình yêu của tôi không chạm được vào trái tim em, cũng xin lỗi vì thời gian qua đã gây cho em biết bao nhiêu phiền toái, một lần nữa tôi rất tiếc. Căm giận, oán trách giờ đây cũng không còn ý nghĩa gì nữa, chỉ làm cho tôi đau lòng hơn thôi. Chúng ta kết thúc rồi, một kết thúc buồn nhưng mở ra cho em một cơ hội để em tìm một người em cho rằng phù hợp, rồi em sẽ yêu một lần nữa, cũng sẽ mĩm cười hạnh phúc nằm trong vòng tay của một ai đó nhưng nghìn vạn lần đừng làm với họ những gì đã làm cùng tôi, cũng đừng đưa họ đến những nơi chúng ta đã đi qua, em nhé. Tạm biệt em. Anh Nhớ Em – sẽ là lần cuối."