admin
3 năm trước
Ai rồi cũng sẽ hạnh phúc
Ai rồi cũng sẽ hạnh phúc.
Chào các bạn. Mình năm nay 25 tuổi. Mình đã ra trường và đi làm 3 năm. Mình làm bên mảng tài chính. Ngoại hình ổn, hay cười và thân thiện. Gần đây mình đã từng đọc rất nhiều bài đăng của các bạn về trầm cảm hay bị lạ.m dụ.ng TD.
Hôm nay mình sẽ kể câu chuyện của mình để các bạn nữ nếu ai đã từng như mình thì hãy mạnh mẽ vượt qua và hạnh phúc sẽ lại đến. Mình là 1 đứa bé k được ba thừa nhận vì là con gái. Ba mình đã bỏ đi từ lúc mình mới sinh. Mẹ mình đã rất vất vả để nuôi mình lớn và học đại học.
Tất nhiên vì mình biết khổ cực của mẹ nên cũng là đứa hiểu biết. Cố gắng học, làm thêm, giành học bổng.Từ nhỏ mình đã rất ít bạn bè vì mấy bạn hay ch.ế gi.ễu mình.
Mình đã tự lập ( về mặt tinh thần thôi, tiền thì vẫn là mẹ mình kiếm và nuôi mình) từ khi lớp 5. Tự ở nhà, tự đi chợ, nấu cơm, tự chăm sóc bản thân. thậm chí sốt và viêm phổi nằm viện tận 10 ngày cũng tự lo được (vụ nằm viện là mình giấu mẹ vì mình sợ mẹ lo).
Đã có một khoảng thời gian mình bị l.ạ.m dụn.g TD bởi người thân (lúc đó chắc khoảng 10-11 tuổi, tại lâu quá không nhớ rõ năm). Mình đã rất sợ và vẫn ám ảnh đến tận bây giờ. Rồi mình cũng lớn. Đi học đại học. Rồi cũng có 1 mối tình thật đẹp.
Nhưng rồi năm 3 đại học, mình bị trầm cảm (thực ra là trầm cảm lâu rồi, nhưng lúc đó mới nặng). Mình đã bỏ đi linh tinh (kiểu ưa đâu đi đó, bản thân cũng không biết mình đi đâu, đi làm gì), rồi thậm chí có ý định c.ắt t.ay t.ự t.ử. Và ngay lúc đó anh người yêu mình đã bỏ rơi mình.
Mình đã mất gần 1 kỳ học để điều trị trầm cảm (vẫn thi bình thường và vừa đủ điểm qua môn nên không bị ra trường muộn).Với những gì đã trải qua, mình đã mạnh mẽ hơn để khi vừa tốt nghiệp đại học mình tự một thân một mình vào sài gòn hoa lệ tìm việc, sau một tháng tìm việc trong bơ vơ thì cuối cùng mình đã kiếm được công việc văn phòng trong một công ty sản xuất của đài loan, sau 2 năm làm việc ơ sài gòn thì bây giơ mình lại về tỉnh mình làm trong lĩnh vực tài chính với thu nhập ổn.Lại nói về mối tình hiện tại của mình, anh ấy hơn mình 6 tuổi. Cùng quê.
Mình quen anh ấy trên tuyến xe bus. Bọn mình cũng quen Nhau 3 năm rồi, ba mẹ anh ấy rất thích mình và mẹ mình cũng vậy. Tình yêu bọn mình không có trên zalo, facebook. Không ồn ào. Chỉ đơn giản là yêu và đang cố gắng hoàn thành mục tiêu chung cho tương lai. Có thể anh ấy là tình cuối, cũng có thể chỉ là một người lướt qua trong đời. Mình tin tưởng bản thân sẽ sống tốt dù thế nào đi nữa.
Người ta nói không có tình yêu vĩnh cửu, chỉ có những phút giây vĩnh cữu trong tình yêu. Và hiện tại mình thấy hạnh phúc với cuộc sống.Vì vậy, những ai đang buồn, đang tuyệt vọng. Hãy cứ nghĩ về phía trước. Cánh cửa này đóng lại thì cánh cửa khác sẽ mở ra. Cuối con đường chưa chắc là ngõ cụt, chưa thử sao lại buông tay.Thank!
#06/05/2020 #23:14:59