admin
5 năm trước
#15805: Thật sự cô đơn, mình mệt mỏi sau tất cả. Mình là con gái,
#15805: Thật sự cô đơn, mình mệt mỏi sau tất cả.
Mình là con gái, năm nay mình 22 tuổi, mình mới tốt nghiệp được mấy tháng. Cuộc đời mình, mình không biết nó may mắn hay chông gai nữa. Chỉ là tâm trạng của mình không hề thoải mái, vui vẻ. Sau tất cả mình thấy mọi cố gắng của mình đều chẳng là cái gì cả. Mình tự lập từ ngày đầu ra thành phố học. Cố gắng từ những ngày đạp xe đạp hư lên hư xuống đi dạy. Cũng cố gắng phấn đấu vì mức sống ở quê mình thấp quá, ba mẹ cũng khổ cực, mình tính lại bướng, không bao giờ để ba mẹ phải cực khổ chu cấp cho mình và mình cũng chẳng thể nào cầm được những đồng tiền lam lũ ấy. Mình một mình đối mặt với mọi thứ. Đi học rồi đi làm riết rồi 4 năm đại học trôi qua mình chẳng có nỗi một ai là bạn thân thiết. Trong thời gian đại học mình cũng quen vài người. Nhưng rồi cũng không cuộc tình nào tới nơi tới chốn cả. Họ, bằng lí do này hay lí do khác, rồi không một ai cùng mình bước tiếp. Mình ra trường, tìm được việc nhưng vất vả. Mình cố gắng đi làm ban ngày, buổi tối đi dạy. Mình cũng quen thêm một người. Nhưng người đó làm mình <a href="https://confession.vn/15728-a-buc-thi-cho-khong-biet-co-gia-inh-nao-nhu/" title="buồn nhiều" alt="buồn nhiều">buồn nhiều</a> hơn là vui. A coi bạn bè và cuộc nhậu của anh là trên hết. Và a cho rằng con trai mà chiều bạn gái quá thì mất đi bản lĩnh. Mình lao vào uống bia và nhậu nhẹt. Tất nhiên mình uống nhưng đàng hoàng. Mình vẫn luôn rất đàng hoàng. Mình uống đến nỗi con trai cũng phải sợ. Vì chỉ khi mình đi nhậu mình mới thấy vui và cũng để anh thấy, ăn nhậu nó rất tầm thường, thích thì mình vẫn <a href="https://confession.vn/13949-minh-la-me-on-than-ngay-xua-luc-i-i-hoc-ai-hoc-minh-co-trai-qua/" title="làm được" alt="làm được">làm được</a>. Có người yêu, mình không được chiều chuộng như bao con gái khác. Mình luôn tự làm mọi thứ. Nhậu tự về, tự chạy xe về mặt dù say khướt, tự kiếm việc,tự kiếm tiền, tự chịu đựng, tự lo toan, tự suy nghĩ phải làm sao để khá hơn khi thấy nhà cửa của ba mẹ. Ngoảnh lại, mình thấy mình cô đơn quá, ngay cả có 1 ny để chia sẻ mình cũng không có trọn vẹn. Mình thấy mình cũng dễ nhìn, nhiều người bảo mình xinh <a href="https://confession.vn/10463-tinh-yeu-moi-chom-no-a-ket-thuc-vi-bo-tuong-con-trai-bi-minh-k51-ra-truong-i-lam-uoc-gan-4-nam/" title="gái" alt="gái">gái</a>, ăn nói khéo. Cũng có nhiều người để ý mình, 2 bánh có, 4 bánh cũng có, thật lòng cũng có, giả dối cũng có. Nhưng mình cố chấp gạc bỏ để chấp nhận quen a hiện tại. Đơn giản chỉ là anh không nói nhiều và mình bị thu hút một khoảnh khắc nào đó.Trước còn sinh viên, mình quen trong sáng, còn hiện tại gì mình cũng đã làm.Nhưng rồi sao? Mình vẫn cô đơn. Nhiều lúc mình cần chia sẻ, với người yêu, với ba mẹ, với bạn bè. Nhiều lúc mình muốn làm nũng, muốn trang điểm, muốn bánh bèo, muốn được dỗ dành. Nhưng mình thấy nó chả ý nghĩa gì với mình, nó dường như không hợp với mình. Mình không chia sẻ với ai được, mình k muốn để ba mẹ thấy mình yếu đuối, không muốn người yêu phải quan tâm mình như là trách nhiệm, không muốn bạn bè có thái độ thương hại mình. Tóm lại mình cô đơn và buồn quá. Mình k tốt k cố gắng sao? Chẳng biết con đường mình chọn mình sai ở điểm nào, bắt đầu sai từ điểm nào, sao tâm trạng nặng trĩu chẳng thoát ra được thế này. Mình cũng chỉ là con gái, sao thấy nó nặng nề và u tối với mình quá.
Mình phải làm sao đây?