Ảnh bìa của undefined
ảnh đại diện của undefined
c/neuconfessions
admin
5 năm trước
#15800: Chia tay người yêu vì gia đình anh chê nhỏ ! Tôi đang là
Hình mô tả cho bài confession
#15800: Chia tay người yêu vì gia đình anh chê nhỏ ! Tôi đang là sinh viên năm 3,với chiều cao khiêm tốn 1m50, cân nặng 42kg, không phải tự tin về bản thân nhưng tôi cũng khá ưa nhìn, tính tình hài hước, là một con người khá chu đáo, tâm lý và hiểu chuyện… Trải qua đôi ba lần thất bại trong chuyện tình cảm, tôi đã sợ và không muốn bắt đầu thêm một mối quan hệ đặc biệt nào nữa. Tự nhủ với lòng mình, ra trường, có công việc ổn định mới nghĩ đến chuyện yêu đương… Nhưng những quyết tâm đó đều biến mất khi tôi gặp anh, quen anh và nói chuyện với anh. Anh – Chàng trai 23 tuổi, cái tuổi lưng chừng của sự nghiệp, anh cũng như tôi, dặn lòng không yêu ai cho đến khi công việc ổn định để anh có thể quan tâm một cách tốt nhất cho người mình yêu. Và rồi điều đó cũng bị bỏ qua khi anh tiếp xúc, nói chuyện với tôi… Từ khi có ý với <a href="https://confession.vn/9645-suy-cho-cung-tren-chang-uong-cua-cuoc-song-tinh-yeu-khong-phai-la-tat-ca-oi-khi-no-phai-nhuong/" title="người kia" alt="người kia">người kia</a>, chúng tôi nói chuyện với nhau mỗi ngày, và cư như nam châm vậy, hút nhau một cách nhanh bất ngờ, khiến tôi và anh đều cảm thấy vội vàng. Chúng tôi tham gia cùng clb nên đã quen nhau từ trước và đều tin tưởng đối phương. Vì hoàn cảnh 2 gđ khá giống nhau nên mọi suy nghĩ của tôi và anh cũng rất hợp nhau, điều gì anh nói tôi cũng hiểu, đôi khi làm anh k biết nên nói gì với tôi luôn. Quen nhau một tháng nhưng tôi và anh chưa bao giờ giận nhau, có chăng chỉ là hờn dỗi vu vơ cho tình cảm một chút thôi. Phần lớn vì anh rất tốt , không làm gì có lỗi với tôi cả, cả vì anh còn công việc nên tôi không muốn tạo áp lực cho anh… Khi ở bên anh, tôi thấy bình yên lắm, chỉ muốn mãi như vậy, cảm giác được che chở, bảo vệ trong tình yêu mà lần đầu tôi cảm nhận được. Vì yêu anh tôi chấp nhận yêu xa, chấp nhận lấy chồng xa, chấp nhận hết. Vậy đấy, khác hẳn so với những gì tôi nghĩ khi còn FA…Tôi đã nghĩ rằng mình đã tìm đúng người và sẽ cùng anh vượt qua mọi khó khăn, thử thách, chấp nhận hết mọi thứ để được bên anh, vì tôi sợ mất anh, sợ mất đi người mà tôi luôn tìm kiếm. Sợ sẽ không tìm được người tốt như anh nữa …Nhưng tình yêu đối với tôi dường như quá xa xỉ… Quen nhau được 1 tuần, có dịp 2 người được nghỉ, anh đưa tôi về ra mắt gia đình anh… Và mọi cảm xúc buồn hình như từ đó mà xuất hiện. Quê anh ở HB. Về nhà anh tôi thấy bình yên, ấm áp và có chút ngại ngùng. Nhưng mọi thứ tôi thể hiện đều rất tự nhiên, là con người thật của tôi (Gđ tôi nhà nông nên tôi cũng biết nấu ăn, làm việc nhà và biết cách cư xử đúng mực, lễ phép). Trước khi anh dẫn tôi về, tôi có nghe anh nói rằng ở quê anh, ngta không thích con gái #TH và Phú Thọ vì đanh đá, mẹ anh sợ con dâu bắt nạt. Tôi biết, nhưng ở đâu cũng có người này người kia và anh cũng nghĩa như vậy. Tưởng rằng những điều tôi thể hiện có thể thay đổi quan điểm của bố mẹ anh về tôi. Nhưng không, bố mẹ anh đã phản đối, không choa anh quen tôi nữa vì trông tôi nhỏ quá (anh nói với tôi sau 1 tuần từ hôm về nhà anh)… Nghe anh nói vậy, tôi buồn lắm các bạn ạ. Bố mẹ anh là người khá bị động và khó có thể làm thay đổi quan điểm của họ. Tôi từng bảo với anh rằng: Mọi thứ e đều có thể thay đổi trừ quê hương và ngoại hình. Và rồi điều tôi lo sợ đã xảy ra…Thà là anh yêu ai đó, thà là anh nói chia tay tôi. Tôi chấp nhận, nhưng có lẽ không đau như thế này. Cả 2 đều day dứt, đau khổ…Tôi biết anh khó xử, tôi sợ anh buồn, ảnh hưởng công việc…Nên tôi đã là người đưa ra quyết định dừng lại  Tôi biết mọi người sẽ nghĩ vì sao không cùng nhau vượt qua khó khăn, có thể nghĩ a hèn ( như lời a nhận với tôi). Nhưng tôi tỉnh táo để đưa ra quyết đinh đó, tôi biết nó sẽ đúng, và sau đó cảm xúc của tôi có đau ntn tôi cũng sẽ chịu đựng được ( quen rồi mà). Tôi bảo anh rằng: Bố mẹ buồn mình cũng không vui được đâu anh ạ!. Anh nói nhưng anh không <a href="https://confession.vn/14192-xin-chao-moi-nguoi-minh-ang-buon-xiu-moi-nguoi-a-vi-minh-thuong/" title="muốn làm" alt="muốn làm">muốn làm</a> đứa trẻ 23 tuổi…Nhưng rồi chính anh cũng loay hoay đắn đo. Tôi biết anh sợ tôi buồn nên không dám nói lời chia tay. Và tôi đã nói thay anh. Tôi sợ tôi không đủ sức chịu đựng khi để tình cảm đi xa hơn mới nói. Tôi cũng vì gia đình tôi nữa. Khi bị người khác phản đối như thế, bố mẹ tôi cũng sẽ không được ngta xem trọng…Nếu chúng tôi bất chấp tất cả đến với nhau mà làm mọi người buồn thì tôi cũng không muốn, không thể ích kỷ như vậy được! Chia tay nhưng vẫn còn yêu, đau chứ, nhưng bố mẹ chỉ có 1 thôi mà, người yêu thì có thể thay đổi đúng k? Rồi anh cũng sẽ hạnh phúc, nhưng người bên cạnh không phải tôi… Giờ đây, tôi ngồi nhớ <a href="https://confession.vn/10018-lam-gi-khi-nguoi-yeu-dung-buoc-do-suc-ep-tu-nhieu-phia-chao-cac-ban-toi-ang-gap-van-e-trong-ti/" title="lại những" alt="lại những">lại những</a> kỷ niệm, xem lại tin nhắn…rồi khóc một mình, đau lắm… Những điều tuyệt vời mà anh đã mang đến cho tôi: cảm giác bình yên, anh cầm tay tôi qua phố, đội mũ bảo hiểm, véo mũi tôi… Làm sao tôi quên được đây? Các bạn hãy cho tôi một lời khuyên chân thành đi, xin đừng spam, đừng trách móc ai nhé! Cảm ơn các bạn đã theo dõi câu chuyện của tôi. Mong ad duyệt bài để mình nhậ được lời khuyên tự mọi người! #Nhật_ký_thanh_xuân_Tôi_24_09_2018 #TK