admin
5 năm trước
#15614: Đà Nẵng - Hà Nội 9h tối gọi điện cho nó, nghe tiếng ồn
#15614: Đà Nẵng - Hà Nội
9h tối gọi điện cho nó, nghe tiếng ồn ào của còi xe tôi hỏi:
- Mày đang ở đâu?
- Tao đang ngoài đường
- Sao mày bảo về cách đây 1 tiếng rồi
- Tao...tao... lạc đường nữa rồi
Lần thứ 2 trong 4 ngày nó nói với tôi nó bị lạc đường. Nó là <a href="https://confession.vn/oi-luc-chung-ta-muon-i-au-o-that-xa-_______________-vebay/" title="đứa" alt="đứa">đứa</a> chỉ cần đi 1 lần sẽ nhớ đường, nó ở Đà Nẵng 2 năm rồi mà lại lạc đường.
2 năm trước, nó chạy trốn Hà Nội bằng cách nộp phiếu điểm vào Kinh tế Đà Nẵng. Gia đình nó phản đối kịch liệt, bạn bè khuyên ngăn nhưng nó vẫn kiên quyết một mình xách vali đến nơi không <a href="https://confession.vn/ung-ao-tuong-nua-may-anh-topcomments/" title="một" alt="một">một</a> người thân, không một đứa bạn. Ngày nó đi, nó cười rạng rỡ và nói với tôi:"Rồi tao sẽ ổn thôi, mày đừng lo". Tôi biết, phía sau cánh cửa hải quan, có một con bé đang trốn vào WC và khóc.
2 năm rồi, số lần nó bay về HN tôi không nhớ nổi. Có những lần nửa đêm chạy ra sân bay đón nó, dẫn đi ăn một tô phở, xem một bộ phim, ngủ một giấc rồi sáng mai lại bay về ĐN. Những lần như thế, tôi hỏi lý do, nó chỉ bảo là nhớ HN nên về nhưng nhìn vào mắt nó, nhìn cách cười giả tạo của nó, tôi biết nó đang không ổn. Con bé đó, ngoài cái mạnh miệng ra thì bản thân lại quá yếu đuối. Tôi luôn dặn nó:"Mày có người yêu phải nói cho tao biết đầu tiên nghe chưa", nó nghe xong cứ cười cười làm tôi cũng thấy điên theo nó. Nó đâu biết được, tôi sợ nó bị tổn thương như thế nào, Nó là đứa sống có tâm nhất trong những đứa có tâm, sống với ai cũng hết lòng, làm việc gì cũng muốn trọn vẹn nhất, thương ai thì thương tới mù quáng, một tâm hồn mỏng manh, một trái tim chồng chất vết thương, có chuyện gì cũng giấu để người khác không <a href="https://confession.vn/13656-the-nay-co-phai-ban-gai-tam-ly-ko-qua-nha-ban-gai-choi-ban-gai-c/" title="biết" alt="biết">biết</a> nó buồn, kiểu người của nó, nếu người ta không hiểu thì sẽ chỉ làm nó đau khổ.
Sinh nhật nó, cả hội bạn thân book vé cho nó về HN chơi, nhưng nó từ chối. Tôi hỏi lý do thì nó chẳng nói, chỉ cười cười rồi off. Mấy ngày liên tục thấy story và stt của nó tâm trạng, tôi biết nó đang rất không ổn. Vào ĐN thăm nó, nhìn thấy nó đứng đón ở sân bay mà cả lũ chúng tôi không nhận ra. Chỉ 1 tháng, 1 tháng thôi mà nó như một người khác, cách nói chuyện gượng gạo, cách cười cười cho qua chuyện, hỏi gì cũng không nói, dù nó cố tỏ ra bình thưởng vui vẻ nhưng tôi biết nó đang diễn, nó diễn cho người khác nghĩ là nó đang ổn. Linh cảm cho tôi biết nó có chuyện. Ngày cuối cùng ở ĐN, là ngày tôi biết được vì sao nó lại trở nên như thế. Cả lũ kéo nhau ăn nhậu, nó uống hết ly này đến ly khác, lần đầu tiên tôi thấy nó đau khổ đến vậy, khi những giọt nước mắt của nó lã chả rơi, khi nó bắt đầu nói năng mất kiểm soát, khi nó giằng lấy điện thoại để đòi gọi điện, tôi biết, nó đang rất đau.
2 năm trước là chạy trốn HN nên chọn ĐN, h lại chuẩn bị chạy trốn ĐN, lần này không biết là sẽ trốn tới nơi nào? Tao phải làm gì để bảo vệ mày khỏi những tổn thương kia đây? Dù người ta có nói gì, thì mày cũng phải nhớ một điều, mày luôn là đứa bạn thân nhất của tao, mày là đứa tao sẵn sàng hy sinh hết tất cả những gì tao có để bảo vệ mày. Hà Nội sẽ luôn chờ mày trở về <3