Ảnh bìa của undefined
ảnh đại diện của undefined
c/neuconfessions
admin
5 năm trước
#15562: Nhớ lại ngày này năm trước, ngày mà tôi rơi rất nhiều nước mắt
Hình mô tả cho bài confession
#15562: Nhớ lại ngày này năm trước, ngày mà tôi rơi rất nhiều nước mắt vì phải quằn quại chống lại nỗi đau do vết mổ ruột thừa, cùng với nỗi đau khi người mà tôi dành cả tình yêu tuổi thanh xuân lại không hề tới thăm tôi dù chỉ 1 lần. Tôi đã thương anh dù giữa chúng tôi có nhiều sự chênh lệch, dù tình yêu ấy bị nhiều người phản đối. Tôi học NEU, ra trường xin được vào làm HR tại công ty mà anh đang làm. Anh là công nhân ở đó. Anh ham chơi, lại hay nghỉ làm. Mỗi lần như thế chúng tôi lại ngồi họp để cảnh cáo kỷ luật hoặc hỏi thăm tình hình thực tế để có biện pháp chấn chỉnh. Tiếp xúc với nhau nhiều, tôi đã dần thích cái tính hài hước, vui vẻ của anh. Tự dưng tôi muốn trở thành động lực, là người song hành để giúp anh thay đổi, sống có kỷ luật hơn, có trách nhiệm hơn. Rồi chúng tôi yêu nhau từ lúc nào không hay. Mọi chuyện đã tốt hơn khi thấy anh đi làm đầy đủ, biết vì gia đình, vì người khác, lại được anh chị em trong nhà tôi quý mến. Cho đến khi những tin nhắn trở nên thưa thớt, những lần đi chơi chỉ còn 1 tháng 1 lần, rồi anh im lặng. <a href="https://confession.vn/11244-lan-au-ra-mat-nha-ban-trai-khong-khac-gi-ac-mong-minh-k54-ra-truong-uoc-gan-1-nam-cong-viec-cu/" title="Tôi đã" alt="Tôi đã">Tôi đã</a> thật sự hoang mang. Tôi gọi điện rất nhiều nhưng anh không nghe máy, anh cũng không chịu gặp. Anh bỏ làm, bỏ cả tôi. Tôi đã tìm đến nhà anh, và biết anh là trung gian giữa hội lô đề, bị người ta nợ tiền rồi bỗng nhiên anh cũng thành con nợ của người khác. Tôi bỗng như đờ đẫn khi người tôi nói là yêu bây lâu nay đã làm những điều mà tôi không hề biết. Bởi những lần đi chơi với tôi anh thường không dùng nhiều đến điện thoại, những câu chuyện anh kể chỉ về gia đình hay bạn bè cùng chơi từ bé. Anh lẩn tránh mọi thứ, lẩn tránh tôi. Không một lời giải thích. Còn tôi, mệt mỏi vì chờ đợi. Mỗi ngày tôi đều nhắn tin cho anh, tôi muốn anh giải thích mọi thứ, muốn nghe anh chia sẻ, muốn ở bên cùng anh vượt qua mọi chuyện. Thế nhưng tình yêu của anh với tôi đã biến đâu mất? Anh chẳng hề quan tâm, chẳng cần biết tôi như thế nào. Kể cả khi tôi nằm viện cả tuần để mổ, anh cũng không đến thăm 1 lần, dù <a href="https://confession.vn/11588-neu-yeu-ma-khong-hon-thi-co-van-e-gi-khong-minh-la-neuer-nu-k52-ang-lam-1-cong-viec-on-inh-cho/" title="anh biết" alt="anh biết">anh biết</a> tôi ở đó. Khi khỏe hơn, tôi đã đến thăm nhà anh. Bố mẹ anh bảo anh vào Nam làm với chú. Anh đã nhận lỗi với gia đình, anh kể hết anh nợ những ai, bao nhiêu tiền. Ở nhà chỉ có bố mẹ anh- những người nông dân chất phác, hiền lành. Bố mẹ anh gop góp số tiền bán gạo, bán trái cây trồng được, cộng với số tiền anh gửi về để trả nợ dần. Tôi không giúp gì được nhiều, thỉnh thoảng có qua nhà giúp 2 bác cơm nước, dọn dẹp, hay mang tiền đi trả nợ cho anh. Trong thời gian ấy, chúng tôi cũng không hề nói chuyện với nhau. Anh chỉ hỏi han tôi qua bố mẹ anh. Cho đến khi anh về. Tôi không lên nhà anh, anh cũng chẳng hỏi gì đến tôi cả. Đứa khờ khạo như tôi chỉ biết âm thầm quan tâm anh qua những lần gọi điện vội vàng cho bố mẹ anh, chỉ biết lặng lẽ khóc khi mỗi lần nghĩ về những chuyện cũ. Ông bà, bố mẹ và họ hàng nhà anh vẫn luôn quý mến, mong tôi và anh nên duyên, nên cũng tìm mọi cách để gắn kết chúng tôi lại. Cho đến hôm tết, bố mẹ anh gọi tôi lên nhà chúc tết rồi ăn cơm. Hôm đó anh bị ốm, nằm liệt trên giường không xuống ăn. Mọi người bảo tôi mang đồ ăn lên cho anh. Đã lâu lắm rồi chúng tôi không gặp lại, nhìn thấy anh như vậy tôi lại thấy chạnh lòng. Tôi vứt hết những giận hờn, trách cứ bấy lâu, vứt hết cả cái tôi tự trọng vẫn luôn chờ đợi lời xin lỗi. Tôi nằm cạnh và ôm lấy anh- cơ thể nóng ran vì ốm sốt. Tôi chỉ muốn trở thành 1 người hùng để có thể bảo vệ, để an ủi, để bên cạnh anh như thế- sau tất cả những vấp ngã của cuộc đời. Thế nhưng anh gạt tay tôi ra rồi bật dậy rời đi. Bàn tay tôi bỗng cứng đơ, những giọt nước mắt cứ thế lăn dài. Tôi trách anh, tôi trách bản thân mình, trách cái sự khờ dại của mình. Tôi vẫn thương anh như thế, vẫn sẵn sàng ở bên anh dù cho anh đã lừa dối, đã vấp ngã như thế nào. Thế nhưng những gì tôi nhận lại chỉ là sự hờ hững tới xé lòng. Tối hôm đó, anh nhắn lại cho tôi 1 câu: "Tình cảm của anh đã hết rồi. Em cũng xứng đáng nhận được những gì nhiều hơn thế." Từ hôm ấy, tôi đã không lên nhà anh, không hỏi thăm về anh nữa. Tự nhiên tôi muốn trở thành một người nào đó thật giỏi, cố gắng kiếm thật nhiều tiền. Và tôi lao vào học ngoại ngữ. Tôi vốn não cá vàng, nhưng chẳng hiểu động lực gì khiến tôi chỉ sau 4 tháng đã tăng được hơn 300 điểm TOEIC. Rồi tôi tìm được công việc mới với mức lương cao gấp đôi công việc cũ. Tiếp xúc với môi trường làm việc chuyên nghiệp hơn, với nhiều người giỏi hơn. Tôi thấy cuộc đời mình như bước sang một trang mới. Ban ngày làm việc vui vẻ, tối về hạnh phúc bên mâm cơm cùng bố mẹ. Thế nhưng, thỉnh thoảng tôi lại ngủ mơ thấy anh rồi bật khóc. Mới đây, anh có nhắn tin hỏi thăm tôi. Tôi đáp lại lạnh lùng. Tôi cố tỏ ra mình vẫn luôn mạnh mẽ dù có xảy ra bất cứ chuyện gì. Tôi đã cố gắng luôn vui vẻ khi chẳng có anh trong cuộc sống của mình. Thế <a href="https://confession.vn/tu-dung-muon-khoc-theo/" title="nhưng tôi" alt="nhưng tôi">nhưng tôi</a> biết, nhắm mắt lại tôi lại nghĩ tới anh, nghĩ đến cái ôm thật chặt, nghĩ tới ngày anh trở nên tốt hơn, đứng trước tôi và xin lỗi. Tôi sẽ vì anh mà tha thứ. Tôi vẫn khờ dại như vậy. Có cách nào để tôi không còn nghĩ về anh nữa?