admin
5 năm trước
#15400: HÃY TRÂN TRỌNG GIA ĐÌNH HƠN BẤT CỨ ĐIỀU GÌ BẠN ĐANG CÓ. Mỗi
#15400: HÃY TRÂN TRỌNG GIA ĐÌNH HƠN BẤT CỨ ĐIỀU GÌ BẠN ĐANG CÓ.
Mỗi lúc tủi nhục, cô đơn bủa vây hay những lần vấp ngã tưởng trừng như chẳng đứng lên được thì tôi luôn tự an ủi bản thân mình bằng 2 từ “GIA ĐÌNH”. Điều tôi tự hào nhất mỗi khi nhắc đến không phải là kết quả học tập tốt, cũng chẳng phải việc một tháng tôi kiếm bao nhiêu <a href="https://confession.vn/13316-hanh-nguoi-hom-truoc-hom-sau-nguoi-ha-minh-la-k50-hoi-sv-minh-a/" title="tiền hay" alt="tiền hay">tiền hay</a> nhận được mấy cái học bổng, thứ mà tôi tự hào nhất chính là gia đình có ông bà, bố mẹ và đứa em trai của tôi.
Tôi, một cô sinh viên năm 3 với tuổi đời còn quá trẻ nhưng tôi đã nếm đủ những thứ vị cay đắng, mặn ngọt của cuộc sống đất thủ đô rồi. Và mỗi lần như thế tôi đều cảm nhận được cái thứ tình cảm máu mủ ruột già, 2 chữ gia đình thiêng liêng nó quan trọng với tôi như thế nào.
Năm nhất, tôi bắt đầu cuộc sống xa nhà. Hành trang tôi mang theo mình là vài ba bộ quần áo cũ và 1 số tiền nhỏ do ông bà và họ hàng cho tôi. Nhà tôi không được dư giả như những đứa bạn cùng tuổi trong làng cho nên tôi đã phải tự kiếm việc làm cho mình sau 2 tuần bơ vơ trên Hà Nội. Công việc đầu tiên của tôi là tạp vụ tại một quán ăn. Mức lương khi ấy tôi vẫn nhớ rất rõ là 14k/h. Và tôi đã phải làm việc 6t một ngày đều như vắt chanh để co đủ tiền trang trải cuộc sống. Một quán ăn nhỏ nhưng lúc nào cũng đông kín chỗ. Bà chủ chỗ tôi người Hà Nội nhưng cách bà ấy nói chuyện và sai bảo nhân viên làm cho những hình ảnh đẹp về con người hà nội lịch sự dần tan biến. Mặc dù tôi biết chẳng thể vơ đũa cả nắm được nhưng chỉ một thành phần phá vỡ cái niềm tin mỏng manh trong tôi cũng đều làm cho tôi dè trừng mỗi lần tiếp xúc với người Hà Nội. Bà ấy liên tục chửi tôi bằng những lời nói xúc phạm đến gia đình tôi. Tôi nhẫn nhịn chỉ vì tôi cần tiền để lo cho cuộc sống của tôi mà không làm phiền đến bố mẹ.
Hết năm nhất tôi nghỉ làm chỗ đó và chuyển sang làm pha chế ở một quán coffe có tiếng với mức lương 17k/h. Tại thời điểm đó mức lương 17k/h gần được coi là cao nhất trong các công việc part-time. Tôi vui lắm chứ nhưng rồi tôi cũng nhận ra tiền cao thì vất vả thôi. Đúng, tôi đã phải làm việc liên tục và không được nghỉ ngơi vì quán rất đông. Phải nói là không lúc nào vắng khách cả. Nhưng tôi luôn bị chỉ trích vì làm việc quá chậm chạp trong khi tôi làm đồ rất nhanh, nhanh đến mức khách vừa order xong thì tôi đã đưa đồ trả cho khách rồi. Tôi đã làm việc nhanh hết mức có thể. Nhưng những gì tôi làm đều không đáp ứng được nhu cầu của bà ta. Sáng nào cũng vậy, việc đầu tiên tôi đón nhận là bộ mặt lúc nào cũng nhăn lên và hay cáu ghắt của bà ta. Những lúc chúng tôi làm sai bà ta mắng sối xả và mặt chúng tôi, dùng những lời lẽ thô tục chửi rủa chúng tôi. Nhưng tất cả đều im lặng. Tôi biết họ đều giống tôi, chúng tôi cần tiền để trang trải cho mọi chi phí đắt đỏ trên này. Tôi đã từng bị ăn cái tát, một cái tát đau điếng chỉ vì tôi đặt sai vị trí của chai sữa. Hậu quả tôi gây ra làm bà ta pha nhầm đồ cho khách. Tôi có ức không? Có chứ, tôi rất tức. Những lần bà ta đảo lộn mọi thứ lên khiến chúng tôi làm nhầm đồ thì chúng tôi lại bị chửi là “mắt mũi để đi đéo đâu mà không chú ý”,”làm được thì làm, không làm được thì đi về”, “ đừng ngây cái mặt ra nữa không thấy bill hay sao mà đứng lì một chỗ”. Bạn hỏi tôi phải chịu đựng trong bao lâu. Không, phải hỏi là chúng tôi phải chịu đựng trong bao lâu mới đúng. Bản thân tôi đã chịu đựng bà ta suốt 12 tháng. Suốt những năm tháng đó tôi đã nhẫn nhịn rất nhiều, có những thứ bà ta làm sai bà ta cười nhếch cho qua, còn chúng tôi thì bà ta mắng xối xả vào mặt. Có lần vì vô tình đổ thuốc tẩy đi mà tôi bị trách móc, bị trửi bới đến mức tôi đã phải bật khóc. Tôi- từng được bạn bè nói là người mạnh mẽ, tôi mạnh mẽ đến mức mà chẳng <a href="https://confession.vn/gap-ung-nguoi-sai-thoi-iem-la-cam-giac-nhu-nao-_______________________/" title="một" alt="một">một</a> ai hay một thứ gì ngoài gia đình khiến tôi rơi lệ. Nhưng hôm đấy tôi đã khóc, khóc cho những uất ức trong lòng bấy lâu nay cất giữ. Tôi đã to tiếng với bà ta. Cùng là những người được thuê về để làm việc, cùng là một giống loài hà cớ gì phải sống ác với nhau như thế. Đứa con nhỏ nhắn của cô nhìn dễ thương và xinh đẹp lắm nhưng chẳng lẽ cô ấy không sợ sau này, tất cả những gì cô ấy làm đối với chúng tôi sẽ làm cho con cô ấy phải gánh chịu hết nhân quả. Chuyện đã rất lâu, có nhiều thứ tôi không thể kể hết vì nếu kể hết mọi người sẽ nhận ra quán coffe đó. Và tôi không muốn vì những thù hằn cá nhân mà ảnh hướng đến cả một tập thể.
Nghỉ làm ở đó tôi xin vào làm ở một công ty tư nhân nhỏ với tư cách là thực tập sinh, và tất nhiên mức lương tôi nhận được rất ít. Nhưng tôi nghĩ công việc này sẽ đem lại cho tôi nhiều kinh nghiệm sau này. Tôi đã hứa với lòng mình sẽ cống hiến hết mình vì công ty dù rằng mức lương tôi nhận lại chẳng bằng tiền xăng tôi đi lại. Thời gian đầu tôi bị mọi người sai vặt, họ bắt tôi đi lấy nước, dọn bàn và nhờ tôi mua đồ ăn sáng. Mặc dù công việc của họ chẳng có nhiều. Tôi nhận lời, chỉ mong rằng họ sẽ giúp đỡ tôi những lúc tôi cần đến. Nhưng rồi tôi trở thành một con rối, một con culi chính hãng họ muốn sai bảo lúc nào cũng được. Tôi đã phải lặp đi lặp lại công việc đó đến một ngày tôi đấu tranh lại và bảo vệ quyền lợi của mình. Tôi bị sa thải và ra đi với mức lương 0 đồng vì không cống hiến gì cho công ty.
Tôi bỏ lại tất cả, ngay cả khi trường tôi đã bắt đầu tuần học thứ 2 nhưng tôi vẫn quyết định nghỉ để về quê. Tôi mệt mỏi với cuộc sống nơi thành thị, mệt mỏi vì phải bon chen kiếm những đồng tiền khó nhọc. Tôi về quê, nhận lại bao tình thương của bố mẹ, ông bà và em trai tôi. Từ lúc tôi về, mẹ luôn là người xuống bếp nấu nướng, còn em trai tôi tranh phần rửa bát với tôi. Một đứa con gái 20 tuổi mạnh mẽ đến thế nhưng rồi cũng phải òa khóc lên vì nỗi tủi trong lòng. Ở nhà, mọi lo âu, áp lực trong tôi tan biến hết. Mẹ tôi nấu toàn món tôi thích ăn. Bố mỗi lần đi làm về đều mua cho tôi những loại bánh mà trước kia tôi hay đòi mua. Bà nội tôi mỗi lần xuống chơi đều đưa lén cho tôi vài trăm nghìn để tôi mua những thứ tôi thích. Bà bảo tôi con gái một mình bon chen khổ lắm, bà sợ tôi không có nhiều quần áo đẹp nên lần nào xuống chơi cũng đều cho tôi tiền cả. Nhưng chưa bao <a href="https://confession.vn/11772-anh-la-cuu-sinh-vien-truong-neu-moi-chia-tay-nguoi-yeu-nua-nam-hai-thang-sau-co-co-nguoi-yeu-m/" title="giờ tôi" alt="giờ tôi">giờ tôi</a> nhận tiền của bà.
Tôi nhận ra, mình chẳng còn đủ thời gian để ở bên gia đình. Có lẽ vài năm nữa nhanh là 3 năm không thì 5,6 năm nữa tôi sẽ phải lấy chồng, chẳng thể những lúc mệt mỏi chạy về với bố mẹ như bây giờ nữa. Tôi chẳng thể cố tỏ ra mạnh mẽ như tôi đã từng.
Tôi mong thời gian trôi thật chậm để những khoảnh khắc thiêng liêng này sẽ mãi còn đó. Vì ngày mai đến tôi lại phải xách balo lên và trở về với cuộc sống mưu sinh một mình. Có những lúc thật sự mệt mỏi nhưng tôi vẫn cố gắng tỏ ra mạnh mẽ để mỗi lần mẹ gọi lên tôi có thể bình thản mà thốt ra những lời dối trá rằng tôi vẫn rất ổn, công việc cũng không nặng nhọc lắm, mọi người rất hay giúp đỡ tôi.
Chợt nhớ về tuổi thơi, những khi tôi còn là cô học sinh. Được vùng vẫy làm nũng bố mẹ và mua những thứ mình thích. Tôi muốn được trở về cái cảm giác được ngồi học chung bàn với em trai tôi. Tôi thèm những mâm cơm gia đình quây quần. Tôi thèm tiếng xe máy của bố từ đầu ngõ để chạy thật nhanh lấy quà của mình. Tôi thèm tiếng bố gọi rủ tôi đi tập thể dục những lúc ăn cơm xong. Tôi muốn được trở lại hồi mà mẹ con tôi tíu tít làm đồ ăn dưới bếp. Tôi muốn một lần nữa được trở về tuổi thơ khi mà mỗi sợi tóc bạc tôi nhổ cho bà sẽ được 100đ. Tôi khao khát được nghe cái giọng khàn đặc của ông mỗi lần ông đọc báo cho tôi nghe. Nhưng rồi cuộc sống bọn bề với cơm áo gạo tiền và lịch học dày đặc khiến tôi chẳng thể về nhà thường xuyên. Ừ thì tính ra mỗi năm tôi về nhà được 2 lần. Lúc thì tết với nghỉ hè không thì tết với 2/9 hay tết với 30/4-1/5. Có lẽ là do tôi, do tôi bị đồng tiền che mắt nên bấy lâu nay chẳng nhận ra được giá trị thực sự của gia đình.
Chỉ đến khi con người ta rơi vào đường cùng, chỉ đến khi con người ta cảm thấy tuyệt vọng nhất, đau khổ nhất thì mới nhận ra được nhiều điều ý nghĩa. Có lẽ từ nay tôi sẽ về nhà thường xuyên hơn, nói chuyện với bố mẹ nhiều hơn, mỗi lần về dành nhiều thời gian dạy học cho em tôi hơn. Và tôi sẽ bóp chân cho ông bà nhiều hơn. Vì tôi sợ, sợ một ngày, những giây phút hạnh phúc như hiện tại chẳng còn trong tôi nữa.
Yên Bái, ngày 16/8/2018