admin
5 năm trước
#15391: HẠNH PHÚC GIA ĐÌNH LÀ GÌ? Gia đình là tổ ấm, là nơi nuôi
#15391: HẠNH PHÚC GIA ĐÌNH LÀ GÌ?
Gia đình là tổ ấm, là nơi nuôi dưỡng con người trở nên mạnh mẽ trước những bão tố ngoài xã hội... Tôi cũng là con người của gia đình nhưng chẳng biết làm gì ngoài nhìn gia đình tan vỡ..Tôi kể cho các bạn nghe về gia đình của tôi:
Gia đình tôi cũng chẳng thuộc dạng khá giả gì cũng chẳng khó khăn nhưng lại chẳng bao giờ có “HẠNH PHÚC”. Mẹ tôi là một người phụ nữ nhẫn nhịn, nhẫn nhịn đến nhu nhược, cha tôi lại là người gia trưởng và độc đoán đến đáng sợ. Gia đình tôi được hình thành do sai lầm của mẹ và cha là người gánh chịu sai lầm đó, chính vì vậy cha nghĩ hạnh phúc của gia đình này do mẹ phải tạo dựng, mẹ phải chiều lòng ông ấy toàn bộ yêu cầu ông đặt ra. Đó có được gọi là ‘hạnh phúc’ hay là phục tùng.
Mẹ khi xưa đẹp lắm,cũng có rất nhiều người theo đuổi,nhưng mẹ lại phải lòng một chú. Chú không may phải vào tù vì bị vu khống. Mẹ biết mình có thai nhưng chẳng giám nói với ai kể cả bà ngoại. Cha mẹ tôi chẳng có thương mến nhau đâu. Mẹ hồi trước cũng khổ lắm vì gia đình mẹ nghèo khó nên mới phải đi làm thuê cho cha tôi. Lúc đó <a href="https://confession.vn/chua-bao-gio-thay-nhieu-co-o-sao-vang-nhu-vay-yeu-lam-viet-nam-oi/" title="cảm mến" alt="cảm mến">cảm mến</a> cha vì siêng năng chứ chẳng thương. Cha mẹ thành hôn vì gán ghép của bà nội và vì cha chịu mang mẹ đi bỏ cái thai ấy. Cha cũng đã có một đời vợ.,vì thế nên “xứng đôi vừa lứa”với thời đại bấy giờ. Mẹ bắt đầu hối hận....
Mẹ hối hận khi lấy cha, cha hằng ngày đay nghiến vì lỗi lầm mà mẹ không đáng phải nhận,mẹ cũng muốn được hạnh phúc như những người phụ nữ khác. Nhưng mẹ bắt đầu nhận tất cả lỗi lầm về mình và sống những tháng ngày nhẫn nhịn và chịu đựng để một ngày hạnh phúc với người chồng mà mình lỡ. Nhưng cuộc sống không như tưởng tượng của bản thân phải không?... Nó còn cay nghiệt hơn thế.
Mẹ tôi có chị tôi là lúc những tháng ngày tủi nhục bắt đầu. Ra ruộng từ mờ sáng khi chị tôi được hai tháng, nội trông chị tôi nhưng lại chẳng bao giờ cho chị đúng bữa cả vì nội ghét mẹ khi mẹ về làm dâu không được “trong” và ghét cả chị tôi. Cha tôi thì say sỉn vì có “người làm” nên không cần mó tay vào việc, mẹ tôi làm cả,chỉ việc nặng mới nhòm ngó. Trưa về vẫn phải nấu cơm vì chẳng có cơm đợi mẹ về. Chị tôi lớn một tí,mẹ lại có tôi trong sự lỡ của mẹ. Chị tôi hơn nhỉnh tôi có mười mấy tháng, mẹ khổ quá lúc đấy chỉ muốn khăn gói “chúng tôi” và bỏ đi. Nhưng lại chẳng biết về đâu cả. Nhẫn nhịn ở lại vì lo cho chúng tôi không có chốn ở.
Mẹ lại mềm lòng nghe nội xúi đẻ cháu trai sẽ được sống tốt hơn. Mẹ lại “lầm”, đẻ em mà chẳng mảy may suy nghĩ,nhưng em là con gái. Cha làm mẹ cả mang bầu lúc có em mà không mảy may ăn năn hối hận về việc mình làm. Cha làm vậy là sai phải không? Nhưng cha đâu có nghĩ đến chuyện đấy...vì cha chỉ yêu mẹ cả thôi. Mẹ đã rất tổn thương vì điều ấy nhưng ai thấu, trời cũng chẳng thấu. Mẹ lại quyết tâm kiếm cháu trai cho nội và cha để được mọi người thương, rồi mẹ có thêm em nữa,em là trai...
Nhưng chỉ được lúc đầu, cha lại như vậy, đay nghiến mẹ và cho tới tận bây giờ, cái gia đình không hạnh phúc cũng tan vỡ. Nhưng kết quả lại không như mơ, mẹ đã ăn sâu tư tưởng nhẫn nhịn và chịu nhục, trong hai mươi <a href="https://confession.vn/14325-hanh-phuc-khong-phu-thuoc-vao-viec-ban-co-bao-nhieu-tien-ma-la-n/" title="năm" alt="năm">năm</a>, không thay đổi được, mẹ chẳng giám bước chân ra xã hội, mẹ sợ như <a href="https://confession.vn/14293-cam-xuc-se-the-nao-khi-nguoi-minh-thich-co-nguoi-yeu-se-co-mot-c/" title="lúc" alt="lúc">lúc</a> mang tôi và chị đi,sợ không có chốn về.
Đơn đã kí,ly hôn là giải pháp tất yếu khi không thể chịu đựng cách sống gia đình như vậy, đã ba năm tình cảm vợ chồng chia lìa nhưng cha vẫn không ngừng giày vò mẹ, vì mẹ còn “ăn nhờ ở đậu” trên đất cha tôi,lúc về đây không mang gì về thì lúc đi cũng không có gì để cần mang theo,mẹ còn ở là vì chúng tôi,vì sợ. Cha tôi độc đoán và gia trưởng dến mức như vậy đấy. Tôi chẳng biết làm gì khá hơn cho mẹ chỉ biết khuyên nhủ mẹ, chẳng đủ sức để cứu vớt cuộc đời mẹ vì bản thân còn phải thoát ra khỏi mớ hỗn độn cuộc sống: công việc,học hành,tương lai...vì không thể yếu đuối,vì không còn chốn để yếu đuối thể hiện. Nhưng không quay về, ta chỉ có một lựa chọn là bước tiếp và không ngừng cố gắng vì ta còn tương lai và ngày mai ngày hoàn thiện hơn.
THE END