admin
5 năm trước
#15365: GỬI THỜI THANH XUÂN ĐƠN THUẦN CỦA EM. Tháng 7 về, chỉ còn rất
#15365: GỬI THỜI THANH XUÂN ĐƠN THUẦN CỦA EM.
Tháng 7 về, chỉ còn rất ít thời gian nữa thôi Hà Nội sẽ lại khoác lên mình một chiếc áo thu đầy sắc vàng. Cứ mỗi lần nghĩ về Hà Nội <a href="https://confession.vn/9899-bay-gio-la-0h50-mung-3-tet-gio-nay-nam-ngoai-chac-cau-cung-vua-lia-xa-khoi-cuoc-oi-nay-roi-nhi/" title="em lại" alt="em lại">em lại</a> nhớ anh.
Một thứ tình cảm trong trẻo ngọt lịm trong tim mỗi lần nghĩ đến. Em vẫn còn nhớ như in cảm xúc lần đầu gặp anh trên bus 22. Hôm đó trời đổ mưa. Rung động. Em thật sự đã rung động ngay từ cái nhìn đầu <a href="https://confession.vn/14218-vua-ap-ien-thoai-cua-nguoi-yeu-tai-sao-anh-lai-ap-may-cua-em-ay/" title="tiên khi" alt="tiên khi">tiên khi</a> anh hỏi "trông em quen lắm". Em biết là có thể anh chỉ cố tình để làm quen với em thôi. Vậy mà em lại rung động.
Rung động khi lần đầu nhìn thấy anh mà mãi đến sau này em chợt nghĩ cũng có thể vì mưa, vì bản nhạc lúc đó thật hay hoặc vì trái tim trong trẻo của một cô bé 18 tuổi nên em dễ rung động đến vậy.
Rung động khi lần hẹn hò đầu tiên em ngồi <a href="https://confession.vn/14228-trong-men-qua-em-buon-qua-moi-nguoi-a-em-va-ban-ay-cung-moi-quen/" title="sau xe" alt="sau xe">sau xe</a> anh và nắm tay bấu víu vào áo anh vì sợ chạm vào người anh. Em ngại lắm. Vì em thích anh
Rung động là khi chúng ta đi dạo trên đường thanh niên và ngồi nghe nhạc ở bậc thềm vỡ. Anh cứ nhìn em suốt thôi còn em thì lại nói "đừng nhìn em nữa". Em ngại nhưng mà em thích anh.
Rung động là khi anh đưa em lên hiệu sách. Em đã chết đứ đừ cái hình ảnh anh bận một chiếc sơ mi kẻ xanh đang chăm chú đọc sách. Hôm đó màu trời cũng trong như màu áo anh vậy. Khi anh bắt gặp em đang nhìn trộm anh. Em thật sự rất ngại nhưng mà cũng thực sự rất thích anh.
Rung động là khi anh đưa em ra bến xe bus ngồi đợi bên trạm nhà hát lớn. Hôm đó sưa nở trắng trời. Đôi mắt của anh qua cặp kính trong veo. Em thích anh lắm. Toàn à.
....để rất nhiều kỉ niệm sau đó. Khi mỗi lần nhớ lại, em lại thấy âm thanh trong trẻo của gió xuân, tía nắng nhẹ nhàng của nắng xuân, bầu trời xanh biếc của mùa xuân....em lại nhớ anh. Những kỉ niệm cứ ngọt lịm trong tim như đứa bé ngậm mãi thanh kẹo. Em hiểu là anh vẫn trông ở trong tim em, nằm yên một góc nhỏ cùng em sống hạnh phúc.
Em đã 27 rồi còn anh cũng ko trẻ nữa. Thời gian đã khiến em chai sạn đi rất nhiều. Em đã ko còn là cô bé yêu thơ văn, thích tản mạn ngày xưa nữa. Em hiểu là chúng ta đều phải sống tiếp trên con đường đã chọn. Ai trong mỗi chúng ta chắc hẳn đều xứng đáng với hạnh phúc mình đã chọn. Chỉ là hôm nay. Em lại nhớ anh. Nhớ anh và em vẫn hạnh phúc bên người em đã chọn.