Ảnh bìa của undefined
ảnh đại diện của undefined
c/neuconfessions
admin
5 năm trước
#14315: ƯỚC MƠ CỦA TÔI LÀ EM Nắng chiều hắt vào phòng làm việc, cái
Hình mô tả cho bài confession
#14315: ƯỚC MƠ CỦA TÔI LÀ EM Nắng chiều hắt vào phòng làm việc, cái nắng gay gắt của mùa hè. Tôi lặng im thu dọn đống giấy tờ và laptop tan sở. Chán nản tôi lái xe lòng vòng rồi tấp vào một quán trà đá. Hai vợ chồng bán trà đá, bánh mì tầm 60 tuổi, tươi cười hạnh phúc, đó là điều đầu tiên tôi nhận ra ở họ. Hạnh đôi khi thật đơn giản. Gặm ổ bánh mì nhấp môi uống ngụm trà đá có chút đắng nhạt, tôi về nhà Đêm xuống, ngoài kia cửa sổ đang mưa phùn. Mở ngăn tủ nhẹ nhàng ra, chiếc váy trắng vẫn còn nằm đó, nước mắt tôi đã rơi trong vô thức, nỗi nhớ em âm ỉ trong tim tôi. Tôi và em <a href="https://confession.vn/12177-cfs-nay-c-viet-tu-mot-co-gai-co-2-ong-anh-trai-la-csgt-va-mot-ong-anh-ho-lam-canh-sat-trai-gia/" title="hai người" alt="hai người">hai người</a> hai cuộc sống khác nhau, nhưng số phận lại gắn kết hai đứa ở một chữ "yêu".Năm đó tôi cố gắng xin bố mẹ cho đi học đại học vì em, huyện tôi khi đó nghèo lắm. Cả huyện cũng chỉ tầm 20 <a href="https://confession.vn/ai-mac-ao-dai-se-hieu/" title="người" alt="người">người</a> được đi học đại học, gia đình em khá giả nhất nhì huyện nên việc chắc chắn em vào đại học là đương nhiên. Bố cho tôi con CUB lên đại học, lúc đấy chẳng có tiền, tôi vẫn còn nhớ như in lời bố nói. "Bố chỉ có con xe đi trở rau lợn nuôi anh em mày lên đại học bố không có tiền nuôi mày ăn học được, chỉ có con xe chẳng đáng giá cho mày". Tôi mừng đến phát điên. Lên đại học ngoài giờ học thì tôi đi chạy xe ôm, cuối tuần thì sang chở em đi khắp phố phường hà nội, có những khi xe chết máy, trời mưa hai đứa dắt bộ, em vẫn nở nụ cười, em chẳng bao giờ chê tôi nghèo. Có những hôm hai đứa lên cầu Long Biên rồi vẽ vời tương lai, cái tương lại, một ngôi nhà nhỏ và những đứa con của hai đứa. Năm 3 đại học bố mẹ em gọi em về quê. Em nói với tôi em về rồi em sẽ lên thôi.Từ lúc em về tôi liên lạc em chẳng được nữa, một tuần sau, tôi quyết định về quê, đến nhà em, gặp bố em ngoài sân, cái đầu tiên tôi nhận được là cái tát trời giáng. "Mày cút ngay...". Tôi liếc vào trong nhà thì chỉ thấy mẹ và em trai em đang khóc, tôi gạt ông ra chạy thẳng vào nhà. Gương mặt người tôi yêu, nụ cười thân quen, nhưng chỉ còn lại bức hình. "Tất cả là tại ông, ông đã ép con tôi, tôi hận ông". Rồi mẹ em ngất lịm. Tôi không còn kìm được cảm xúc, túm ngay cổ áo bố em."Ông đã làm gì cô ấy, ông nói đi?". Nước mắt tôi rơi cùng với sự điên cuồng và câu hỏi, dường như tôi không còn kiểm soát được mình nữa. "Nào là giàu sang, nào là tiền tài, ông có biết rằng ước mơ của tôi là cô ấy không?". Hai ngày sau em trai cô ấy đến gặp tôi. "Bố đã ép chị cắt đứt liên lạc với <a href="https://confession.vn/14103-chac-han-a-co-1-co-so-ban-a-trai-qua-cam-giac-ay-cai-cam-giac-ma/" title="anh" alt="anh">anh</a>, bố đã ép chị lấy con của ông giám đốc ngân hàng bạn bố, chị cố liên lạc với anh nhưng không được. Ngày đám cưới chị đã treo cổ tự tử và gửi anh bức thư này, đây là tất cả những gì còn lại của chị ạ." Bộ váy cưới trắng tinh khôi, ước mơ và những lời hẹn thề của chúng tôi, nếp gấp vẫn còn đó, nhưng hơi ấm của em đã rời xa "Em dại khờ, có lẽ cái chết là lựa chọn ngu ngốc nhất mà em nghĩ đến lúc này. Anh hãy tìm người mới để cùng xây đắp những gì em còn chưa làm được cùng anh nhé, nhớ phải sống thật tốt. Em yêu anh"... Có bao nhiêu cái gọi là tình yêu, khi mà con người ta đã ôm trọn yêu thương rồi bỗng biến mất như chưa từng tồn tại. P/S: Đây là đoạn nhật ký cuối cùng của anh tôi ở cái tuổi 43. Anh tôi mất được 5 ngày rồi. Một lọ thuốc ngủ, một bộ váy trắng, một bức thư và một quyển nhật ký. Có lẽ anh tôi cũng dại khờ như người anh ấy yêu, nhưng đó là hạnh phúc anh tôi tìm.